Edit: Dubb
Beta: Packha03
“Cô ấy nói cô ấy đi đâu?”
Tống thư ký gật đầu: “Có lẽ là làm xong bữa cơm này sẽ đi.”
“Phó tổng, bây giờ ngài đang tìm chỗ ở mới cho Tề tiểu thư sao? Nhưng tôi nghĩ giờ Tề tiểu thư đang tức giận, nên sẽ không nhận ý tốt của ngài đâu.”
Thẩm Mục Thâm trầm ngâm nhìn Tống thư ký, lập tức nói: “Cậu nói đúng. Tôi không nên so đo với một phụ nữ có thai.”
Tống thư ký gật đầu đồng ý, Phó tổng có thể giác ngộ được như vậy thật sự là điều đáng mừng.
Thẩm Mục Thâm đứng dậy, bước ra khỏi thư phòng.
Tống thư ký lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi, cuộc sống này thật lắm phiền muộn.
Tề Duyệt biết Thẩm Mục Thâm đi ra từ trong thư phòng nhưng cô cũng không có ý định nói chuyện với hắn. Giống như Tống thư ký đã nói, nhẫn nại hết lần này đến lần khác, hắn tưởng cô không biết tức giận, càng ngày càng được một được một tấc lại tiến thêm một thước.
Thẩm Mục Thâm dừng lại một chút, nhìn Tề Duyệt đang bận rộn trong bếp. Hắn bước vào phòng bếp, vươn tay cầm lấy lọ gia vị chuẩn bị để mở cho Tề Duyệt. Ai biết Tề Duyệt lại lấy lọ gia vị nhanh hơn hắn, không tốn tí sức lực nào mà mở ra.
Thẩm Mục Thâm nhíu mày, lạnh lùng liếc Tống thư ký từ thư phòng đi ra.
Tống thư ký:……. Tôi lại làm sai gì à?
Tề Duyệt tiếp tục nấu ăn, không quan tâm Thẩm Mục Thâm.
“Tề Duyệt, cô có chuyện gì cứ nói thẳng ra.” Thẩm Mục Thâm khẽ cau mày, không được một phút, Thẩm Mục Thâm đã trở về nguyên hình.
Tề Duyệt liếc Thẩm Mục Thâm, nhàn nhạt nói: “Thẩm tiên sinh, anh đang cản đường tôi đấy. Quên mất, đây là nhà anh. Anh muốn đứng chỗ nào thì đứng.”
……
Thẩm Mục Thâm im lặng một lúc sau đó nhìn Tề Duyệt nói: “Tôi không có ý đuổi cô đi.”
“Ừ.” Tề Duyệt lãnh đạm trả lời một tiếng. Chuẩn bị đem thịt bò đã ướp vào chảo, nhưng khi đổ dầu lên mặc dù không có khói nhưng lại bốc lên mùi dầu ăn hạnh nhân. Một cảm giác buồn nôn từ cổ họng m truyền đến. Tề Duyệt che miệng, đẩy Thẩm Mục Thâm đang đứng đó chạy vào nhà vệ sinh.
Thẩm Mục Thâm hơi sửng sốt, nhanh chóng đi theo sau.
Tề Duyệt đỡ bồn rửa tay rồi nôn khan.
Thẩm Mục Thâm dừng lại bên ngoài nhà vệ sinh một giây, sau đó bước vào, đứng sau Tề Duyệt.
“Sao lại bị như thế này ?”
Tống thư ký cũng vội vàng đi theo, thay Tề Duyệt trả lời: “Có lẽ là tâm tình thay đổi quá lớn nên dẫn đến nôn nghén.”
Tề Duyệt đã bớt cảm giác buồn nôn hơn, nghe được lời của Tống thư ký có chút câm nín. Thật ra cô buồn nôn vì mùi dầu ăn, làm thế nào mà qua Tống thư ký lại biến toàn bộ thành trách nhiệm của Thẩm Mục Thâm vậy ?
Tống thư ký:….. Có lẽ đối với Thẩm Mục Thâm oán niệm thật sự quá lớn.
“Tôi khó chịu, muốn đi nghỉ ngơi một chút.”
Tề Duyệt từ bên cạnh Thẩm Mục Thâm đi ra, trực tiếp vào phòng.
Chỉ còn lại hai người Thẩm Mục Thâm và Tống thư ký.
“Phó tổng, vậy tôi có cần phải rời đi không ?”
“Đi theo tôi.” Thẩm Mục Thâm mặt không đổi đi ra phòng khách, Tống thư ký đi theo sau hắn.
Thẩm Mục Thâm đứng bên ngoài phòng bếp, nhìn Tống thư ký xong lại nhìn phòng bếp, ý tứ đơn giản xúc tích.
Tống thư ký:……….
Phó tổng, chúc ngài vĩnh viễn độc thân!!!
Hắn chỉ có đến đưa nguyên liệu, không chịu trách nhiệm làm đồ ăn!
Sau khi các món ăn được chuẩn bị xong, Tống thư ký lập tức cuốn gói chuồn mất. Hắn sợ nếu tiếp tục ở lại, hắn không chỉ là shipper giao hàng, còn phải sắm vai phụ bếp và nhiều vai khác nữa.
Thẩm Mục Thâm nhìn đồ ăn trên bàn ăn, trầm tư trong chốc lát liền gõ cửa phòng Tề Duyệt.
“Đồ ăn chuẩn bị xong rồi, cô mau ra ngoài ăn đi.” Giọng điệu như thể hắn là người nấu cơm vậy.
“Bây giờ tôi không muốn ăn, tôi muốn ngủ một chút.” Tề Duyệt không phải đang bực bội với Thẩm Mục Thâm mà là không muốn ăn. Chỉ là một chút khẩu vị cũng không có, cảm thấy cả người không có chút sức lực nào, muốn đi ngủ.
Thẩm Mục Thâm trầm mặc nửa ngày, cũng không gọi lần thứ hai, cũng không ăn cơm mà trở về thư phòng.
Buổi chiều lúc hai, ba giờ, Tề Duyệt tỉnh dậy. Cô đã ngủ gần 3 tiếng, trong lúc đó cô có tỉnh dậy mấy lần nhưng lại thiếp đi.
Có thể là buổi trưa ngửi thấy mùi dầu ăn, mặc dù đói nhưng cô không muốn ăn cái gì cả. Tề Duyệt bước ra khỏi phòng, thấy phòng khách không có ai, lại nhìn đồ ăn trên bàn. Trên bàn có ba món mặn và một bát canh, hình như chưa ai ăn.
Mà điều hấp dẫn sự chú ý của Tề Duyệt không phải là ai ăn cơm mà là trên bàn có một hộp nhỏ.
A! Một hộp ô mai.
Cô bước tới và cầm hộp ô mai lên. Đây là loại ô mai đóng hộp phổ biến trong các siêu thị.
Suy nghĩ một chút, Tề Duyệt nhìn về phía thư phòng. Cửa thư phòng không đóng hẳn, truyền ra tiếng bàn phím nho nhỏ.
Hình như Thẩm Mục Thâm vẫn ở nhà, vậy ô mai là Tống thư ký hay Thẩm Mục Thâm mua ?
Mặc kệ ai mua, bây giờ Tề Duyệt rất muốn ăn đồ chua, không muốn ăn cơm.
Mở hộp ô mai ra, thả một viên vào miệng. Vị chua chua ngòn ngọt lập tức làm giảm cảm giác buồn nôn ở nơi cuống họng.
Sau khi cảm giác buồn nôn bớt đi, Tề Duyệt nhìn đồ ăn trên bàn. Tuy rằng đã nguội nhưng nhìn màu sắc, hẳn là rất ngon.
Tống thư ký quả là một người toàn năng.
Miệng vẫn ngậm ô mai, Tề Duyệt đem cơm và cháo vào lò vi sóng để hâm lại cho nóng. Tuy rằng mùi đồ ăn rất thơm nhưng cô vẫn không có khẩu vị.
Sau khi hâm nóng tất cả, cô gõ cửa phòng Thẩm Mục Thâm, khẽ đẩy ra.
Thẩm Mục Thâm dường như đang rất bận rộn chỉ lấy ra vài giây để ngẩng đầu nhìn Tề Duyệt.
Tề Duyệt giơ hộp ô mai trong tay lên, hỏi: “Là anh mua à?”
“Nếu như tôi nói không phải thì liệu cô nghĩ nó từ trên trời rơi xuống không?”
Hóa ra thật sự là Thẩm Mục Thâm mua. Nhưng người không quan tâm mấy thứ này như hắn sao biết được phụ nữ có thai muốn ăn chua, hơn nữa còn là ô mai ?
Đây có tính là xin lỗi không ?
Không biết Thẩm Mục Thâm