Chương 32 : Tim đập
Edit: Packha03
Sau khi Thẩm Mục Thâm đưa ra lời mời ăn cơm, trực tiếp nhận được hai chữ lạnh lùng “Không đi” của Tề Duyệt .
Thẩm Mục Thâm là một người kiêu căng, lần đầu hạ mình, tuyệt đối trong khoảng thời gian ngắn sẽ cúi đầu lần thứ hai. Hắn đã tính toán sẵn khi nào sẽ là thời điểm giải quyết vấn đề tốt nhất, sau đó một lần thu lưới, toàn bộ mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Buổi sáng thứ năm lúc 8 giờ, Tề Duyệt nhận được điện thoại của cục cảnh sát, nói là đã bắt được kẻ tình nghi trộm cắp lần trước.
Tề Duyệt hỏi là người đó bị bắt như thế nào, người bên cục cảnh sát lại nói “Buổi sáng lúc năm giờ hơn, người tình nghi ăn trộm bị một chiếc xe bán bánh mì ném trước cửa cục cảnh sát. Sau đó người đó vẫn luôn la hét rằng bản thân bị người phi pháp nào đó nhốt rất nhiều ngày liền. Còn không cho hắn ăn đồ ăn, nhưng trừ trạng thái suy sụp bên ngoài, trên người kẻ đó không có dấu vết bị bạo hành nào cả, nhìn qua cũng không giống bộ dáng đói không chống đỡ nổi. Cho nên mọi người đều nhất trí rằng kẻ tình nghi vì muốn giảm án hình phạt liền ngụy biện ra mọi chuyện.
Thật ra người của cục cảnh sát cho rằng kẻ tình nghi quả thật là bị ai đó nhốt, nhưng khả năng cao hắn bị nhốt trong khoảng thời gian đưa tới cục cảnh sát.
Kẻ bị tình nghi không có bất kỳ vết thương nào, hơn nữa khi đưa đến cục cảnh sát cũng không bị xem là hành động phi pháp,
Lúc nghe đến đó, Tề Duyệt cảm thấy có gì đó không đúng.
Cuối cùng người của cục cảnh sát cũng hỏi lại ý kiến của Tề Duyệt , kẻ tình nghi có thể bị khởi tố hay không tùy thuộc vào cô. Nhưng cục cảnh sát khuyên cô nên khởi tố, dù sao vụ trộm cắp này cũng không đơn giản như bề ngoài.
Tề Duyệt đối với sự việc dù đã trải qua vài tuần, nhưng ký ức trong cô vẫn còn vẹn nguyên như cũ. Nếu lúc đó cô không phản ứng nhanh, liền rất có khả năng đã bị kẻ đó làm nhục. Tề Duyệt không có bất kỳ một chút do dự nào, nói thẳng là sẽ khởi tố đến cùng.
Nếu cô không khởi tố, chỉ làm cho tên tội phạm kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tề Duyệt càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không đúng.
Rốt cuộc là ai đã đem kẻ tình nghi ném tới cửa cục cảnh sát?
Nếu kẻ tình nghi không có nói dối, vậy người nhốt hắn lại là ai?
Nếu thật sự bị nhốt , ai có thể đem một tên ăn trộm và cưỡиɠ ɠiαи người khác đến mức tinh thần suy sụp. Đồng thời lại không có lộ ra manh mối khiến cảnh sát nghi ngờ đi điều tra?
Người này hẳn là bị kẻ tình nghi khùng bố gần đây, hơn nữa đồng thời có tư duy logic cực kỳ cao, cũng biết luồn lách đi kẻ hỡ của pháp luật. Lại còn có thể tra ra được kẻ tình nghi ở nơi nào, dễ dàng bắt được hắn, người như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được.
Phân tích đến đây, đáp án cũng càng khiến người khác tò mò.
Tề Duyệt nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên nhắn tin nhắn Wechat qua cho Thẩm Mục Thâm .
[Chuyện mời ăn cờm lần trước còn tính không?]
Dường như có lẽ Thẩm Mục Thâm đang họp hoặc đang bận, cũng không trả lời tin nhắn của Tề Duyệt ngay.
Đang trong lúc chờ đợi, cô cùng tán gẫu với Hải Lan vài câu, chủ yếu là muốn nói cho cô nàng biết để cô ấy yên tâm, kẻ ăn trộm lần trước đã bắt được.
Vừa nghe nói kẻ ăn trộm đã bị bắt, Hải Lan nói câu chúc mừng, sau đó gửi một loạt hồng bao qua, một cái, hai cái, ba cái...
Tề Duyệt dựa theo thứ tự đếm từ trên xuống dưới, mỗi một cái hồng bao [1] đều là 6666 [2] tệ, ngụ ý là …. chúc mừng
[1] lì xì
[2] Số 6, 8 hay số 9 đều là con số ngụ ý may mắn, chúc mừng, tài lộc,... bên Trung Quốc
Sau khi nhận sáu cái hồng bao, đang định gửi lại cho Hải Lan biểu tượng cảm xúc, bỗng nhiên một dãy số lạ gọi đến, do dự hai giây Tề Duyệt vẫn quyết định nhận cuộc gọi.
"Ôi, chị Thẩm đấy phải không? Tháng trước chị có xem phòng ở gần công viên, giờ chị muốn mua nữa không ạ?”
Tề Duyệt khóe miệng giật giật, hiện tại môi giới muốn bán nhà đều nói chuyện như đã quen biết lâu năm như vậy sao?
Tề Duyệt dùng giọng ôn nhu nói "Thật ngại quá, tôi vừa mới mua hai căn hộ không có ý định mua nữa.”
Đầu dây bên kia vừa nghe như vậy, giọng nó nhất thời kích động hẳn lên: “Nếu chị không ngại hay cứ mua thêm căn hộ nữa. Hiện nay đang có rất nhiều ưu đãi.”
Tề Duyệt cười cười, quyết định không lòng vòng với người môi giới nữa.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Sau đó cúp điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại, máy giặt trong phòng tắm phát ra những âm thanh “Tít, tít” quần áo đã được giặt xong. Cô nghĩ đến việc đi phơi quần áo, nhấp vào Wechat, xem phần tin nhắn có ảnh Hải Lan. Tiếp sau đó, cô không hề nhìn tên người nhận tin nhắn ở phía trên, liền vào mục gửi biểu tượng cảm xúc, ấn gửi một biểu tưởng cảm xúc chú mèo dễ thương.
Một chú mèo màu xám đang liếm bức tranh mèo trắng nhỏ. Sau khi gửi qua, Tề Duyệt cũng không nhìn lại điện thoại, đem di động để xuống bàn, rồi đi phơi quần áo.
Cùng lúc đó, Thẩm Mục Thâm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình di động, biểu cảm dần thay đổi.
Một hồi nhíu mi, một hồi nhăn mày, một hồi lại trầm tư.
Thẩm Mục Thâm sau khi họp xong, thấy được tin nhắn của Tề Duyệt , lập tức gọi điện thoại qua. Điện thoại đổ chuông một hồi, trong lúc chỉnh sửa gửi tin nhắn, Tề Duyệt lại gửi đến biểu tượng cảm xúc động khác.
Ảnh động hai chú mèo con, một con màu xám và một con màu trắng đang nằm trên mặt đất. Con mèo xám nhỏ đang ngồi bên cạnh liếm đầu con trắng. Mỗi lần như vật, đuôi của con mèo trắng đều lắc qua, lắc lại.
Nhìn chú mèo trắng nhu thuận kia, Thẩm Mục Thâm vô thức nghĩ đến Tề Duyệt .
Yên lặng , kéo tay áo nhìn đồng hồ, nghĩ đến một khả năng, sau đó hắn lựa chọn duy trì biểu cảm.
Thẩm Mục Thâm lần đầu tiên lưu lại biểu tượng cảm xúc trong đời.
Thẩm Mục Thâm luôn luôn đối với biểu tượng cảm xúc trên mạng Internet không quá để ý nhiều, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy biểu tượng cảm xúc “manh” [3] như vậy. Cũng là lần đầu tiên Thẩm Mục Thâm dùng từ “manh” này để biểu đạt sự việc.
[3] đáng yêu, dễ thương
Lại lặp lại động tác nhìn đồng hồ, vươn tay ra nhìn con mèo trắng nhỏ kia.
Tống thư ký đang cầm văn kiện, ngồi trong phòng họp phát hiện ra Thẩm Mục Thâm có điều gì đó không hợp lý, liền hỏi "Phó tổng, ngài đang nhìn cái gì vậy?”
Dường như sau khi tan họp, Phó tổng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình di động.
Thẩm Mục Thâm không có ngẩng đầu, trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Tống thư ký, cậu nói người phụ nữ trong tình huống gì sẽ gửi cho người đàn ông biểu tượng cảm xúc ái muội?”
Tống thư ký nhíu mày suy tư vài giây, không xác định nói "Có khi nào để trêu ghẹo không?”
Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm thoáng hoài nghi nói: "Nói như vậy, Tề Duyệt trêu ghẹo tôi?"
Tống thư ký đang cầm tệp tài liệu, nghe Phó tổng nhà mình nói ra câu như vậy, tệp tài liệu cùng lúc đó rơi trên mặt đất, phát ra tiếng “Đùng”.
Thẩm Mục Thâm giương mắt nhìn nhìn anh ta, di động rung không dứt, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía màn hình,