Chương 34: Quà tặng
Edit: Packha
Từ ngày Thẩm Mục Thâm đi đến Anh quốc đã được năm ngày, hoàn toàn không có một chút tin tức.
Ngày cuối cùng của hiệp định đã đến, Tề Duyệt sáng sớm đã đến phòng ngủ Thẩm Mục Thâm thu gọn đồ dùng của cô qua một lượt. Bởi vì mỗi tuần đều có người giúp việc đến quét dọn, cho nên nơi đây vô cùng sạch sẽ. Cô cùng đem ga gối, chăn đệm đổi lại hoàn toàn về đồ của Thẩm Mục Thâm trước đây.
Bởi vì cũng biết thời gian một tháng rất ngắn ngủi, cho nên Tề Duyệt cũng không có mua thêm cái gì nhiều, hơn nữa phòng lúc trước cô thuê đã đem toàn bộ quần áo ném đi, cho nên quần áo còn lại của cô cũng không nhiều lắm.
Chỉ cần để lại vài thứ trong căn hộ của Thẩm Mục Thâm diễn trò phối hợp với hắn. Sau khi thu thập xong đồ đạc, kết quả là người thì nhỏ mà vali hành lý thì lớn.
Cô nhìn thoáng qua ở phòng ngủ một lượt, xem bản thân có quên cái gì hay không, cuối cùng ánh mắt lưu luyến nhìn về phía rèm cửa sổ.
Tề Duyệt không có đem rèm mới thay tháo ra, lấy rèm cũ thay lại.
Thẩm Mục Thâm dường như cũng rất thích màu sắc này, hơn nữa phòng ngủ của hắn cũng âm u, để lại nhìn cũng không tệ lắm.
Ở trong phòng ngủ đi lại một vòng, dù là chỗ nào đi nữa, cô cũng không để bỏ xót lại thứ gì.
Hải Lan biết Thẩm Mục Thâm không có ở trong căn hộ, lá gan lớn hơn mọi khi, đi đến căn hộ, vào bên trong quan sát một vòng, phát hiện ra toàn đồ thuộc về Tề Duyệt, chậc chậc hai tiếng nói "Nếu hai người không phải đã ly hôn rồi. Nhìn tình huống này còn tưởng hai người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nữa."
Tề Duyệt đem chai lọ gia vị trong phòng bếp thu gọn lại để trong tủ, nở nụ cười nói một tiếng, "Đừng nói những lời khiến người khác sợ hãi chứ."
Hải Lan đi vào phòng bếp, thay Tề Duyệt đem những đồ không cần thiết gói lại trong tùi bóng, nói, "Cậu không thể chờ anh ta quay lại rồi thu gọn một thể? Sao phải tự làm khổ mình."
"Hải Lan, phụ nữ có thai không có như trong tưởng tượng của cậu dây dưa không dứt."
Hải Lan nghiêng mặt nhìn Tề Duyệt, liếc mắt một cái, "Không, tớ cảm thấy phụ nữ có thai giả bộ yếu thế một chút thì có sao đâu. Dù sao làm phụ nữ cũng khổ cực như vậy."
Lời đối thoại quen thuộc khiến Tề Duyệt hơi sửng sốt.
"Hải Lan, ý của cậu là đang quan tâm mình?"
Hải Lan buồn cười nhìn Tề Duyệt "Bằng không cậu cho là tớ đi châm chọc cậu? Xong rồi xong rồi, Tề Duyệt, cậu không phải mang thai liền ngốc đi rồi đó chứ?"
Tề Duyệt bất lực nhìn cô nàng.
"Không ngốc nhưng đợi cậu nói một lúc nữa đều bị cậu nói đến ngốc thật rồi."
Tề Duyệt thoáng trầm tư, nhớ tới lúc thay rèm cửa sổ, lời nói của Thẩm Mục Thâm quả thật mang theo ý tứ châm chọc rõ rằng, nhưng ý tứ quan tâm không phải là giả.
Từ lúc ly hôn đến nay, Thẩm Mục Thâm tuy độc mồm độc miệng bên ngoài, tính tình thay đổi như thời tiết. Nhưng cô có thể khẳng định một điều rằng anh ta đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Mặc kệ là lúc có trộm đột nhập trong nhà hay cho cô ở lại trong căn hộ này. Còn có, hắn còn giúp cô tránh khỏi hiềm nghi lúc ở trung tâm, chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều đã giúp đỡ cô không ít.
Bỏ qua một bên tính tình của hắn, tác phong làm việc hay giọng điệu khi nói chuyện, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến có thật một lời khó nói hết...
Tuy rằng bỏ qua một bên rất nhiều tật xấu, nhưng chung quy hắn cũng vẫn có thể xem là một nhân vật phản diện tốt.
Chữ "tốt" với "nhân vật phản diện" đứng cạnh nhau nhìn thế nào cũng có chút sai sai. Nhưng Thẩm Mục Thâm lại đem này hai điều này dung hợp lại, có năng công kích người khác đến hộc máu.
Nhưng không thể không nói, càng là ở chung, lại càng thấy chán ghét không tả nổi, đôi khi cô cũng bị hắn làm cho tức giận không ít.
Mỉm cười.
"Tề Duyệt, cậu đột nhiên cười đến mức xuân tâm nhộn nhạo như thế. Không phải có chuyện gì "xấu" xảy ra chứ?"
Tề Duyệt bất đắc dĩ cười "Tớ có thể có tình huống gì, thật là."
Hải Lan ôm ngực, mang vẻ mặt hoài nghi.
"Không thích hợp, vẫn là cảm thấy nơi nào đó không thích hợp."
"Cậu cảm thấy mọi chuyện không thích hợp, hay cậu đi hỏi anh ta một chút để hiểu rõ hơn đi."
Hải Lan đứng thẳng người, có cho cô mười lá gan cũng không dám đi hỏi người kia để hiểu rõ tình huống.
"Nhưng mà, cậu thật sự không định nói qua với Thẩm phản diện một tiếng rằng cậu đã chuyển đi rồi à?"
Tề Duyệt lắc đầu "Anh ta hẳn là nhớ chuyện này, mà không nhớ cũng chẳng sao cả. Dù sao chuyện này với ta mà nói cũng không phải chuyện quan trọng gì. Hơn nữa, hiện tại anh ta bận sứt đầu mẻ trán, tớ cũng không muốn quấy rầy làm gì."
Hải Lan nhíu mày "Cho nên cậu hiện tại là vì Thẩm phản diện mà suy nghĩ cho anh ta?"
Tề Duyệt thoáng cười, vỗ vỗ bả vai Hải Lan "Bạn à, dấm chua tuy rằng tốt cho thân thể, nhưng không nên uống nhiều, không tốt cho dạ dày."
Hải Lan khẽ nâng cằm, kiêu ngạo ôm lấy cánh tay Tề Duyệt "Tớ cứ thích ăn dấm chua đấy. Ai dám cướp cậu đi, tớ liều mạng với hắn."
"Trước đừng liều mạng, giúp tớ đem hành lý mang xuối dưới lầu. Cậu cũng không thể để một người phụ nữ mang thai như tớ lôi hai vali hành lý này đi chứ?"
"Rồi rồi, tớ hiện tại coi như cậu là người phụ nữ già mồm cãi láo. Ai bảo cậu là phụ nữ mang thai chứ."
Hải Lan thay Tề Duyệt đem hành lý to mang xuống dưới lầu, Tề Duyệt tìm một cái bút chì để lại lời nhắn dán lên chỗ cửa tủ lạnh Thẩm Mục Thâm hay đi qua. Sau đó kéo vali hành lý nhỏ rời đi, chậm rãi đem cửa căn hộ đóng lại.
Không hề quay đầu.
***
Lúc này, ở London nước Anh, mười một giờ đêm, các quán rượu ở London luôn ngập tràn khách qua lại, thỉnh thoảng lại dùng tiếng nước ngoài để trao đổi.
Trong phòng có mấy người Anh đều có chuyên môn cao, nam nữ đều có. Đang lật xem tài liệu, có người nghe điện thoại, Tống thư ký cũng có trong đó, bận rộn đến mức không có thời gian để uống nước.
Cuối cùng, chỉ còn mười phút nữa là đến mười hai giờ. Hiện tại đang có một cô gái tóc vàng xinh đẹp, ngạc nhiên dùng tiếng Anh để hỏi đối phương "Anh chắc chắn chứ?!"
"Ok, tôi hiện tại lập tức nói cho ông chủ."
Lời nói của cô gái tóc vàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô gái tóc vàng cắt đứt điện thoại, mặt vẻ mặt vui mừng nói với những người khác "Có biện pháp giải quyết rồi."
Lập tức bước nhanh đi tới phòng bên ngoài, gõ cửa.
Sau đó theo trong phòng truyền ra tiếng nói rõ ràng "Vào đi."
Cô gái tóc vàng đẩy cửa ra, phía sau cũng có mấy người khác đi theo, dường như muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với thư ký bên hải quan, nghe giọng điệu của bên đó nói cấp trên đã giúp chúng ta gửi đơn khiếu nại. Đem lô hàng của chúng ta chứng minh với bên hải quan không phải hàng trái