Tới gần cuối năm, Thẩm lão gia bình thường không mấy khi đến công ty lại mở cuộc họp hội đồng quản trị, Thẩm lão gia ở công ty vẫn là chủ tịch, đồng thời cũng là tổng tài.
Phút này mời dự họp hội đồng quản trị, người người đều đoán Thẩm lão gia tử đây là muốn quyết định thoái vị .
Trên hội đồng quản trị, người bị Thẩm lão gia đuổi khỏi Thẩm gia Thẩm Mạnh Bách cũng ở đây.
Ngoại trừ những cổ đông khác, Thẩm Mạnh Bách, Thẩm Mạnh Cảnh, Thẩm Mục Thâm cũng có mặt.
Thẩm lão gia nhìn một lượt tất cả mọi người, giọng điệu nhẹ nhàng nói, "Tôi cũng đã lớn tuổi rồi, vị trí tổng giám đốc này cũng nên để lại cho người trẻ tuổi. Mà vị trí này ai ngoại trừ thông qua phiếu bầu, còn phải chứng minh thực lực."
Bởi vì đã sớm đoán được Thẩm lão gia định tuyên bố chuyện gì, mấy người cổ động trên cơ bản đều vô cùng bình tĩnh.
"Những người ứng tuyển như lời tôi nói, Mạnh Bách, Mạnh Cảnh, Mục Thâm đều có tư cách." Ánh mắt Thẩm lão gia đảo qua ba người, lúc đến Thẩm Mục Thâm hơi tạm dừng một chút, sau đó thu hồi tầm mắt.
"Kết quả người thừa kế là au, qua năm mới sẽ tuyên bố. Hy vọng cả ba đứa có thể cho ta nhìn thấy thành tích. Đến lúc đó ta cũng bỏ phiếu bầu cho ai, một phiếu của ta có thể tính thành hai phiếu."
Ánh mắt của Thẩm Mạnh Bách và Thẩm Mạnh Cảnh đều trở nên vi diệu, bọn họ cũng đều biết tình thế trước mắt, Thẩm lão gia tuyệt đối sẽ thiên vị Thẩm Mục Thâm. Không chỉ bỏ phiếu bầu cho Thẩm Mục Thâm mà còn trợ giúp cho hắn.
Bọn họ rất rõ ràng, dựa theo đường đi bình thường mà nói, người cuối cùng có khả năng làm tổng giám đốc của Thẩm thị tuyệt đối là Thẩm Mục Thâm.
Như vậy, vô cùng không tốt.
Tan họp, Thẩm Mạnh Bách kêu Thẩm Mục Thâm ở lại.
"Đợi lát nữa đến văn phòng tôi một chuyến."
Phòng họp vẫn còn có không ít người, bao gồm cả Thẩm Mạnh Cảnh.
Thẩm Mục Thâm nghe vậy, nhìn về phía cha của mình, nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt: "Ông là Phó tổng, tôi cũng là Phó tổng, không cần phải dùng giọng điệu ra lệnh với nhân viên với tôi."
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Mục Thâm dần dần trầm xuống, ý cười Thẩm Mục Thâm càng sâu, "Có chuyện gì, nói với thư ký của tôi. Nếu tôi không bận lắm có thể cho ông mười phút."
Thẩm Mạnh Cảnh ở một bên giống như đang ăn dưa quần chúng, ôm ngực nhìn hai cha con tranh đấu. Mà những người khác sợ nhất chính là những trường hợp đấu chọi gay gắt này, cũng không ai lưu lại, ào ào rời khỏi phòng họp.
"Mày nhất định phải nói chuyện với tao như vậy?" Sắc mặt Thẩm Mạnh Bách không vui vô cùng rõ ràng.
Thẩm Mục Thâm giống như cười chế giễu, lộ ra một chút ý cười, quét mắt nhìn Thẩm Mạnh Cảnh, ánh mắt trở lại nhìn Thẩm Mạnh Bách.
"Cả ba chúng ra cũng không phải người tốt lành gì. Đừng diễn tiết mục cái gì mà cha con hòa ái, anh em thâm tình."
Dứt lời, Thẩm Mục Thâm đẩy ghế dựa đứng lên, tay cài lại nút áo khoác, ý cười khóe miệng làm cho người ta không thấy thoải mái.
Ra phòng họp, liền nhìn thấy Thẩm lão gia đứng ở bên ngoài cửa phòng.
Thẩm lão gia bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Ông có việc muốn nói với con, con đi với ông tới văn phòng."
Thẩm Mục Thâm "Vâng" một tiếng.
Sau khi ông cháu rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Mạnh Bách và Thẩm Mạnh Cảnh. Thẩm Mạnh Cảnh đứng lên, hơi châm chọc nhìn về phía anh trai của mình.
"Anh trai, anh đúng là dạy dỗ ra đứa con trai lợi hại." Ý tứ châm chọc trong câu nói vô cùng rõ ràng, ai chẳng biết Thẩm Mạnh Bách chỉ sinh con trai nhưng chưa từng chăm sóc một ngày.
Thẩm Mạnh Bách hừ lạnh một tiếng, lập tức lộ ra ý cười lạnh.
"Đừng quá để ý đến chuyện người khác, trước tiên nên xem lại chính mình thì hơn. Chúng ta hai người đối phó với Thẩm Mục Thâm, bằng không mỗi người đều không đấu lại nó."
"Anh trai, anh đúng là ngoan độc đấy, ngay cả con trai mình cũng tính kế."
"Chẳng lẽ chú mày muốn ngồi chờ chết?" Lành lạnh liếc mắt lườm Thẩm Mạnh Cảnh, đi ra khỏi phòng họp.
Đợi sau khi Thẩm Mạnh Bách đi rồi, Thẩm Mạnh Cảnh lộ ra ý cười, "Còn biết không đối phó nổi con trai mình. Cũng hiểu rõ thực lực bản thân đấy."
*** ***
Thẩm Mục Thâm cùng Thẩm lão gia đi đến văn phòng.
Thẩm lão gia ngồi xuống trên sofa, trực tiếp thoải mái nói: "Chức chủ tịch này, thật ra ông muốn để lại cho cháu."
Sau khi Thẩm Mục Thâm ngồi vào bàn làm việc, dường như nhìn thấu hết thảy, cười nói: "Ông nội, ông muốn cho cháu ngồi trên cái ghế kia. Bởi vì toàn bộ những chuyện hoang đường của hai đứa con trai?"
Thẩm lão gia tử nhíu mày: "Năng lực của cháu mạnh hơn chúng nó."
Thẩm Mục Thâm khóe miệng khẽ nhếch: "Chuyện rõ ràng như vậy, ai cũng đều biết."
Thấy cháu trai mình không một chút khiêm tốn, Thẩm lão gia đối với hắn trợn trừng mắt: "Tên tiểu tử thối, khen cháu hai câu, cháu lại coi là thật."
Thẩm Mục Thâm liễm lại ý cười, sắc mặt nghiêm túc.
"Cháu cũng không phải phủ nhận năng lực của hai người họ. Nhưng muốn nhắc nhở ông nội một chút."
Thẩm Mục Thâm biểu cảm dường như không mấy tốt đẹp gì muốn nhắc nhở ông, ông Thẩm liền lắc đầu.
"Hiện tại ông sợ nhất hai chữ "nhắc nhở" này. Cháu tốt nhất là đừng nói cái gì cả."
Thẩm Mục Thâm cũng không phải người quy củ, sau khi nghe lời ông Thẩm vẫn nói tiếp, "Có lẽ cháu cũng như họ, làm những chuyện hoang đường."
Thẩm lão gia mắt dần dần mở to nhìn, "Cháu dám ở bên ngoài có phụ nữ khác?!"
Thẩm Mục Thâm cười khẽ một tiếng, hơi châm chọc: "Phong lưu thành tính không phải là truyền thống tốt đẹp của Thẩm gia sao?!"
Thẩm lão gia mãnh hít một hơi, sắc mặt tức giận.
"Mặc kệ có nữ nhân nào, không được ly hôn với Tề Duyệt."
Thẩm Mục Thâm buông tay: "Xem tình huống đã."
"Một hai huyên náo, cái nhà khi nào mới yên tĩnh được?!"
"Người lớn không làm gương, thế hệ sau học theo."
Sau khoảng 15 phút, Thẩm lão gia đen mặt nhìn Thẩm Mục Thâm đi ra khỏi phòng. Tống thư ký gõ cửa đi vào, đan mười ngón tay không dám nhìn về phía người đang chống cằm suy nghĩ.
"Phó tổng, tôi nhìn thấy chủ tịch đen mặt đi ra ngoài, dường như bị tức giận không nhẹ.
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, "Tôi có chừng mực, không khiến ông phát bệnh."
"Cho nên... Phó tổng, ngài đã nói gì vậy?"
Thẩm Mục Thâm ngẩng đầu nhìn về phía Tống thư ký. Bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, "Hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn là thói quen tốt. Tôi chẳng qua vì hiệp định mà làm thôi."
Tống thư ký như trước sau nghi hoặc, hiệp định cái gì? Ngoài cùng Tề tiểu thư ký hiệp định còn cùng ai ký hiệp định nữa?
Nhìn Tống thư ký nghi hoặc, Thẩm Mục Thâm cười thần bí nói: "Hiệp định tư nhân, không liên quan đến chuyện tình cảm."
Còn kéo đến cả tình cảm cá nhân, quả nhiên liên quan đến Tề tiểu thư.
Trực giác của Tống thư ký nói cho anh ta biết rằng sếp của anh ta chính là một cái hố, nếu bị ngài ấy tính kế cái gì, vĩnh viễn chỉ có một mình ngài ấy biết. Hơn nữa còn bị tính kế thành công.
Có đôi khi, tuy bị sếp ức hiếp bọc lột, nhưng Tống thư ký hy vọng anh ta bị sếp tính kế một lần. Để anh ta nếm thử thất bại của tư bản có vị như thế nào.
Sau khi cuộc họp Hội đồng quản trị kết thúc, các công ty nhỏ cũng nghe được tin tức. Đều âm thầm tính toán nên đứng về phe nào. Duy nhất không dao động chính là mười bảy tầng nhân viên.
Một đám đều đã biết năng lực ông chủ của mình. Nếu dựa theo lời nói căn cứ vào thực lực, ông chủ bọn họ thắng chắc.
Có niềm tin hy vọng, cả đám như được bơm máu ga, nỗ lực làm việc.
Tới gần cuối năm, công việc càng bận, Thẩm Mục Thâm làm Phó tổng cũng không thể bốc đồng như trước đúng giờ tan làm. Dường như mỗi ngày đều tăng ca, có hôm tăng ca đến mười giờ, có hôm lên đến mười giờ, có khi là cả đêm tăng ca, rạng sáng mới về nhà.
Cho nên sắp tới Thẩm Mục Thâm sẽ không qua nhà Tề Duyệt ăn cơm. Mỗi ngày đều mang vẻ mặt chán ghét cùng Tống thư ký ra ngoài ăn cơm, hoặc là Tống thư ký mua về.
Hôm nay là ngày 24, lúc Thẩm Mục Thâm từ công ty trở về đã là 11h đêm. Nhìn khắp nơi đều là cây thông Noel và tiếng nhạc ấm áp, đột nhiên hắn mới nhớ tới hôm nay là đêm giáng sinh.
Tống thư ký đi theo mở cửa hỏi, "Phó tổng, ngài đã chuẩn bị quà tặng Tề tiểu thư chưa?"
Tặng táo đêm Giáng sinh, về điểm này Thẩm Mục Thâm chưa bao giờ nghĩ tới, mà hắn đến hôm nay là ngày bao nhiêu. Thẩm Mục Thâm đại khái chỉ nhớ ngày nào là ngày âm lịch.
Nhìn biểu tình liền biết là không có, Tống thư ký đưa gói quà tinh xảo trong tay đưa cho hắn.
Thẩm Mục Thâm nhìn gói quà, lại nhìn túi đựng trong tay hắn hỏi, "Cái này từ đâu đến?"
"Đây là quà công ty hàng năm đều sẽ phát cho nhân viên."
Thẩm Mục Thâm cầm lấy gói quà, nhìn thoáng qua gói quà đựng táo được đóng gói