Edit: Packha03Trong ba phút, dường như Thẩm Mục Thâm sợ Tề Duyệt xảy ra chuyện gì, điên cuồng gõ cửa. Sau khi liên tục gọi điện thoại, Tề Duyệt sợ anh phá cửa xông vào, vẫn quyết định đi mở cửa.
"Sao lâu như vậy em... mới mở cửa?" Thẩm Mục Thâm nhìn thấy Tề Duyệt lãnh đạm nhìn anh, sau đó xoay người rời đi, giọng nói nhỏ dần.
Thẩm Mục Thâm đứng ở ngoài cửa, sức quan sát sâu sắc của Thẩm Mục Thâm dường như cũng phát hiện ra chút manh mối. Vuốt cằm, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía bóng lưng của Tề Duyệt.
Sau khi Tề Duyệt đi vào phòng, tiếp tục ngồi trên ghế sofa, tuỳ tiện cầm lấy tạp chí bình thường Thẩm Mục Thâm vẫn để trong nhà cô. Cảm thấy phiền chán, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mục Thâm vẫn đang đứng ngoài cửa.
Cô hơi nhíu mày, "Anh có vào không vậy. Không vào đóng cửa giùm tôi."
Tề Duyệt tức giận.
Thẩm Mục Thâm bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, từ ngoài bước vào, thuận tiện đóng cửa.
"Anh cười cái gì?" Tề Duyệt cảm thấy anh cười có chút khó hiểu.
Thẩm Mục Thâm đứng trước mặt Tề Duyệt, một tay ôm ngực, một tay nâng cằm, khoé miệng gợi lên nụ cười đắc ý.
"Tề Duyệt, sao em lại tức giận?"
Cầm lấy cuốn tạp chí dùng sức, dường như chút tâm tư nhỏ của cô đã bị nhìn thấu, có chút khẩn trương.
Tuy rằng có chút khẩn trương, Tề Duyệt vẫn còn là mạnh miệng: "Tôi không có tức giận."
Thẩm Mục Thâm am hiểu nhất chính là quan sát động tác nhỏ của người khác. Tầm mắt nhàn nhat lướt qua trang sách vừa được Tề Duyệt cầm lấy.
Tề Duyệt đang khẩn trương.
Biết được điều này, từ đầu đến cuối mặt Thẩm Mục Thâm đều mang theo ý cười.
"Vậy coi là tức giận đi. Nếu đổi lại em là tôi cùng người đàn ông khác ăn cơm. Lại còn ở trong khách sạn..." Nói đến đây, ý cười trên mặt Thẩm Mục Thâm hoàn toàn biến mất. Mặt đen lại, không nghĩ tới Tề Duyệt sẽ nói ra dứt khoát như vậy.
"Có lẽ anh sẽ đánh tên đàn ông đó không bước xuống được giường." Ý Cười trên mặt dập tắt, giọng nói đột nhiên trở nên trầm thấp, lạnh lẽo hơn.
Đánh tên đàn ông đó, không xuống được giường... Thực sự là tác phong làm việc của Thẩm Mục Thâm. Chuyện đánh người sẽ không tự mình động thủ, tay một chút cũng không dính máu.
Làm một quý công tử vô cùng bạo lực.
Tề Duyệt nghe Thẩm Mục Thâm hình dung, mày càng nhăn lại.
Anh ta thế mà lấy cô ra so sánh?!
Nhịn xuống tức giận, Tề Duyệt mở miệng, "Ai giận, người yêu anh cùng đi ăn cơm ở khách sạn, không có quan hệ gì với tôi cả." Lời vừa nói ra, Tề Duyệt cảm thấy bản thân có chút cảm xúc trong lời nói, dường như giấu đầu hở đuôi, vội vàng bổ sung thêm một câu.
"Lời tôi nói là sự thật."
Thẩm Mục Thâm lướt qua cái bàn, ngồi bên cạnh Tề Duyệt. Dưới cái trừng mắt của Tề Duyệt, anh trực tiếp dùng tay dài ôm chầm lấy bả vai của Tề Duyệt.
"Anh làm cái gì đấy, đã nói là nói chuyện đừng động tay động chân." Tề Duyệt lạnh lùng đẩy tay anh.
Thẩm Mục Thâm nhướng mày, "Anh không muốn ép buộc em, ngay sau đó em còn muốn chạy trốn. Không cho anh giải thích."
"Vậy anh buông tay ra, tôi nghe anh nói."
Sau khi Tề Duyệt mang thai, trên người xác thực là có thêm chút thịt. Cảm xúc mềm mại trong tay khiến Thẩm Mục Thâm yêu thích không muốn buông, ôm cũng không muốn buông tay.
Ánh mắt dời đến trên bụng Tề Duyệt, hỏi, "Đứa nhỏ gần đây có đá em nữa không?"
Lần đầu tiên Thẩm Mục Thâm hỏi về đứa nhỏ, cho nên Tề Duyệt có chút sửng sốt, thành thật trả lời, "Gần đây đứa nhỏ động nhiều lần, biên độ cũng từ chầm chậm thành lớn. Nhưng cái đó không có quan hệ gì tới việc anh buông tay."
Thẩm Mục Thâm không có buông lỏng tay với Tề Duyệt. Tay kia chậm rãi đặt lên bụng của cô.
Tim Tề Duyệt đột nhiên chậm lại, động tác của Thẩm Mục Thâm khiến cho cô ngẩn ra.
Anh làm sao lại sờ bụng của cô?!
Đây là lần đầu tiên từ lúc cô mang thai đến nay.
Độ ấm từ lòng bàn tay cách lớp áo truyền đến, cảm giác xa lạ, lại vô cùng ấm áp, thoải mái.
Cô cũng không chán ghét hành động không mang theo ý xấu này.
Thẩm Mục Thâm nghiêm túc cảm nhận, một lát sau, nghi hoặc hỏi, "Đứa nhỏ sẽ động như thế nào?"
Nghiêm túc mà nghi hoặc, dường như có cái gì đó khác lạ, Tề Duyệt nhìn thấy vẻ mặt của anh, cũng không biết nói thế nào, trái tim không hiểu sao liền mềm nhũn.
"Đứa nhỏ khi nào vui vẻ mới có thể..." Tề Duyệt còn chưa nói hết, bụng cô có động đẩy nhỏ.
Không chỉ có Tề Duyệt sửng sốt, Thẩm Mục Thâm cũng ngẩn người.
Động, lại động, Thẩm Mục Thâm có thể cảm giác được sự thay đổi rõ ràng dưới lòng bàn tay.
Đây giống như một phát hiện thần kỳ, đối với phát hiện này, Thẩm Mục Thâm phá lệ lại không có từ ngữ nào biểu đạt được tâm trạng của bản thân.
Thật sự không có cách nào hình dung được, cảm giác bản thân có chút vui sướng.
Dường như cảm giác được ba đang quan tâm đến mình,
tiểu gia hoả rất vui vẻ.
Động một hồi lâu mới ngừng lại được, không chờ đến khi tiểu bảo bảo động lại. Thẩm Mục Thâm mới ý thức được bản thân còn chưa bông tay ra, đồng thời cũng đem tay để trên vai Tề Duyệt nới lỏng.
Hai người im lặng một hồi, Tề Duyệt đánh vỡ bầu không khí ấm áp yên tĩnh này.
"Anh nói anh muốn giải thích cái gì?"
Có lẽ Thẩm Mục Thâm cũng không biết hiện tại thần sắc bản thân đã nhu hoà đi rất nhiều.
"Gần đây, anh đang cạnh tranh đấu thấu một hạng mục Khang Thành, cùng hợp tác với nhà nước. Việc hợp tác với nhà nước có rất nhiều lợi ích, hơn nữa khi Century Mall được khánh thành, nơi đó sẽ càng ngày càng phồn hoa. Tiền lời giá trị không nhỏ, cho nên mọi người đều đang nhìn chằm chằm miếng thịt béo bở đó."
Tề Duyệt không hiểu, "Anh nói chuyện này với tôi làm gì?"
Thẩm Mục Thâm dựa lưng vào ghế sofa, khoé miệng khẽ câu.
"Nếu anh có thể đấu thầu thành công, mang đến lợi ích cho công ty. Đại đa số người bên hội đồng quản trị sẽ đứng về phía anh. Cuối cùng người thắng không cần nói cũng biết, có những người đau đầu không ít."
Nhìn về phía Tề Duyệt, hai ánh mắt giao nhau.
"Ngoại trừ đối thủ bên ngoài, trong Thẩm thị cũng có không ít người nghĩ anh sẽ không thành công. Mặc kệ là ngoài sáng hay trong tối, bọn họ sẽ nghĩ cách ngăn cản anh, cuối cùng vẫn là ngồi chờ chết. Không bằng đi trước một bước, cho bọn họ nắm được nhược điểm của anh."
Nghe vậy, Tề Duyệt cũng nghe được kế hoạch, ánh mắt híp lại, suy đoán, "Cho nên, nữ minh tinh kia là do anh cố tình gọi tới?"
Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt, mỉm cười, "Em một đường liền thông suốt, sau này anh không cần lo lắng chỉ số thông minh của đứa nhỏ chúng ta."
Đứa nhỏ chúng ta.
Cái từ "chúng ta" này anh dùng càng ngày càng thuận miệng, cũng không nhìn xem cô có đồng ý hay không.
"Anh chỉ cùng người phụ nữ kia ăn một bữa cơm. Một câu cũng đều không nói, chuyện khách sạn cũng là có chuẩn bị trước, nhưng cô ta có phòng của cô ta, anh có phòng của anh. Toàn bộ quá trình một câu anh cũng không nói."
Đi một vòng lớn như vậy, chỉ vì giải thích cho cô, khoé miệng Tề Duyệt khẽ cong lên.
Buông cuốn tạp chí trong tay, mày cũng giãn ra.
"Tôi lại cũng không hỏi anh, anh không cần giải thích như vậy."
"Tề Duyệt."
Âm thanh gần trong gang tấc, doạ Tề Duyệt nhảy dựng lên, nhanh chóng quay đầu, bỗng dưng trừng lớn mắt.
Chỉ thiếu 1cm nữa cô sẽ lọt vào ý đồ bất chính của Thẩm Mục Thâm.
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm dừng trên môi Tề Duyệt vẫn còn thoa lớp son dưỡng, căng bóng, mịn màng, trong ánh mắt lộ ra tiếc nuối.
Ý tứ trong ánh mắt vô cùng rõ ràng: Cơ hội tốt như vậy, mà lại bỏ lỡ.
Địch bất động, ta bất động, cục diễn giống như lâm vào tình trạng bế tắc.
"Anh muốn làm cái gì?" Âm cuối khẽ run.
Yên tĩnh tràn ngập trong không khí, ngay cả nháy mắt Tề Duyệt không cũng dám chớp chỉ một chút.
Ám muội trong không khí, dường như cũng dần trở nên nóng hơn.
Con ngươi đen dần tối lại, khoé miệng khẽ cong, "Nghĩ đến chuyện cầm thú."
Ánh mắt của anh, nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô. Cuối cùng vẫn tránh ra, thu hồi áp bách đối với Tề Duyệt.
Nhìn lướt qua bụng của Tề Duyệt, thở nhẹ một hơi nói, "Cũng chỉ có thể chờ đến khi đứa nhỏ sinh ra."
Bởi vì nghe ra được ý tứ của Thẩm Mục Thâm, gương mặt của Tề Duyệt càng trở nên đỏ hơn.
Cô cảm thấy không thể để cho Thẩm Mục Thâm "con sói" này tuỳ tiện ra vào chỗ của cô nữa.
~ Hết chương 72 ~