-...Diệp Trăn năm ngoái vừa nhận được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, năm nay tiếp tục chiến thắng lần thứ hai, cô...!
Mẹ Đào mở cửa, cẩn thận từng li từng tí nhìn con gái đại ma vương của mình, sợ khiến đối phương tức giận, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Nhiên Nhiên, mẹ làm mì thịt bò mà con thích ăn nhất này, có muốn ăn một bát không?"
Ánh mắt Đào Nhiên từ màn hình TV chuyển qua nhìn mẹ Đào, vô thức gật gật đầu.
Nhìn thấy nàng như vậy, mẹ Đào đau lòng không chịu được, đẩy cửa ra, bước hai ba bước đi vào, ôm con gái cưng vào lòng dỗ dành: "Nhiên Nhiên ngoan, ai khiến con tức giận vậy?"
"Mẹ, con rất nhớ mẹ." Đào Nhiên khóc rống lên, tựa như khi còn bé bị ấm ức khó chịu liền trốn vào lòng mẹ Đào khóc.
"Mẹ cũng nhớ con." Mẹ Đào nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
"Mẹ, con muốn ăn mì thịt bò." Đào Nhiên cọ cọ vào vạt áo trước ngực mẹ Đào, đồng thời quệt nước mắt của mình vào áo mẹ, nhìn thấy kiệt tác của mình còn nghịch ngợm le lưỡi.
"Nghịch quen." Mẹ Đào nhéo nhéo mũi nàng cưng chiều nói: "Mẹ đi lấy cho con."
"Vâng."
Mẹ Đào đi xuống nhà.
Đào Nhiên lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình khóa, khóe miệng nhếch lên nụ cười, trên màn hình là khuôn mặt vợ mình, nàng không kìm lòng được hôn hai cái.
Lập tức, Đào Thiên thở dài thật sâu.
Nàng sống lại, sống lại lúc mười năm trước, hai ngày sau khi ly hôn với vợ.
Một giây trước nàng còn đang trong quán rượu mua say, một giây sau, nàng lại ở trong nhà của hai người uống say.
Nguyên nhân uống say là nàng và người kia đã ly hôn.
Rõ ràng mới kết hôn được ba tháng, chuyện gì cũng chưa kịp làm, nghĩ đến đây, Đào Nhiên oan ức òa khóc.
"Mì đến rồi đây." Mẹ Đào đặt bát mì trước mặt nàng, nhìn thấy con gái lại tiếp tục khóc vội vã dỗ dành.
"Mẹ, mẹ tốt nhất." Đào Nhiên nói xong hắt xì một cái.
Mẹ Đào cười nhéo nhéo mặt nàng: "Sao còn giống trẻ con vậy, mau ăn không thì nguội mất."
"Trước mặt mẹ, con vĩnh viễn đều là trẻ con." Đào Nhiên cũng không xấu hổ làm nũng.
Ba mẹ nàng lúc nàng sinh nhật 30 tuổi bị tai nạn xe.
Lúc đó nàng một mực đòi ba mẹ đến đoàn phim cùng mình ăn sinh nhật, đi được nửa đường bị một chiếc xe container đâm, cấp cứu còn chưa kịp tới hai người đã chết ngay tại chỗ.
Đào Nhiên từ đó, tính tình thay đổi.
Trước đây nếu có người nhắc đến Đào Nhiên, phản ứng đầu tiên chính là đại ma vương, sau này nhắc đến ai cũng thổn thức thở dài, ai cũng biết ba mẹ nàng qua đời liền bắt đầu thương cảm nàng.
Mà chỉ có duy nhất một người chê cười nàng, là vợ cũ của nàng, cũng là nữ thần nàng đã thầm mến nhiều năm.
Có thể là nàng đã quen tùy tính, từ việc không suy nghĩ đến cảm thụ của người khác, sau khi kết hôn với nữ thần, nàng đã thu lại rất nhiều, nhưng tính cách như vậy nhiều năm không phải nói sửa liền sửa được, vì thế dù kết hôn với nữ thần, đám bạn hồ bằng cẩu hữu gọi nàng đi chơi nàng cũng không từ chối.
Thậm chí lúc uống say, bọn họ còn nói đùa, bảo nàng chụp ảnh tình tứ với một tiểu minh tinh gửi cho nữ thần xem.
Nói rằng thử phản ứng của vợ nàng xem cô có sốt sắng hay không.
Nhưng là một hai lần Diệp Trăn cũng không có nhìn, Đào Nhiên từ chột dạ thấp thỏm, lá gan cũng lớn hơn, khi nhận thấy đối phương còn không thèm quan tâm, kết hôn với nàng cũng chỉ là tùy tiện, về sau nàng chính là không hề kiêng dè chụp ảnh gửi cho cô.
Cuối cùng kết quả chính là ly hôn.
Mà tất cả mọi chuyện đều do nàng chuốc lấy.
Quả nhiên làm bậy quá lâu sẽ phải trả giá.
Mãi đến mấy năm sau nàng mới tỉnh ngộ ra.
Khi nhìn thấy bức ảnh người kia ôm một nữ nhân khác, nàng mới biết đó là cảm giác gì.
Nếu là nàng trước kia, nàng nhất định cầm dao chém chết đôi cẩu nữ nữ kia.
Nhưng bây giờ nàng không đủ tư cách.
Sau khi ly hôn, hai người đã đường ai nấy đi.
Nghĩ đến những chuyện dĩ vãng như thế, Đào Nhiên có cảm giác cứ như mới hôm qua vậy.
Ở nhà với bố mẹ vài ngày, Đào Nhiên dứt khoát kéo vali về biệt thự của mình ở thành phố Z.
Biệt thự này là nàng và Diệp Trăn mua, sau khi ly hôn đối phương để lại cho nàng.
Lần thứ hai về đây, những ngọt ngào sau khi hai người kết hôn như hiện ra trước mặt.
Đào Nhiên mím chặt môi, xắn tay bắt đầu dọn dẹp nhà.
Trong nhà trang trí theo phong cách đen trắng, nhìn rất trang trọng, giống như phong cách của người kia.
Trong tủ vẫn còn quần áo của nữ thần, thư phòng vẫn còn máy tính của nữ thần, vì ly hôn đột ngột, cô còn chưa kịp quay lại lấy đồ.
Đời trước, Đào Nhiên bị vứt bỏ, tự ái nổi lên, cũng không bước một bước vào nơi này nữa, sau đó để bạn tốt của nàng giúp nàng bán nhà.
Bây giờ, nàng nhất quyết sẽ không bán.
Nàng yêu thầm nữ thần nhiều năm như vậy, bất kể dùng cách nào, nàng nhất định phải làm cho người kia trở lại bên cạnh nàng.
Kiếp trước thân bại danh liệt, được sống lại rồi không thể tiếp tục rơi vào hố cũ.
Nàng nấu ăn rất ngon, quét dọn một hồi xong tự thưởng một bữa cho mình, sau khi ăn uống no nê nàng nằm trên sofa, vừa định xem TV thì nghe đến tiếng bấm mật mã vang lên.
Nàng còn đang nghi hoặc, đôi mắt liền ngay lập lức sáng lên.
Mật mã biệt thự ngoại trừ nàng cũng chỉ có vợ nàng biết.
Thế là khi Diệp Trăn mở cửa bước vào, Đào Nhiên giống con chó con vây quanh cô vòng tới vòng lui: "Trăn Trăn, vợ ơi..."
Muốn bao nhiêu nhiệt tình chính là bấy nhiêu nhiệt tình.
Diệp Trăn lạnh lùng liếc nàng một cái, chân giẫm giày cao gót đi vào thư phòng, ánh mắt rơi trên bàn ăn, lại liếc nhìn Đào Nhiên đi theo phía sau, thu hồi ánh mắt.
Vào thư phòng cô ôm laptop cùng vài cuốn sách lên.
"Vợ yêu, sách nặng như vậy, để em cầm giúp chị." Nói xong vươn tay muốn lấy.
Diệp Trăn lui lại một bước, lạnh lùng nói: "Không cần."
Lúc đi tới cửa chính, nàng xoay người nói với Đào Nhiên: "Đồ của tôi còn lại cũng không cần nữa, cô có thể ném đi."
"Chị...chị muốn đi?" Đào Nhiên kéo góc áo cô, tuy rằng động tác này đối với Đào Nhiên - người có tâm hồn 35 tuổi- là rất ngây thơ, nhưng nếu có thể giữ lại đối phương, nàng coi như có biến thành trẻ con gọi đối phương là mẹ cũng chấp nhận.
Diệp Trăn giống như cũng bất ngờ trước động tác của nàng, kinh ngạc nhìn nàng.
Đào Nhiên nhìn