Đào Nhiên không về nhà ngay mà đến công ty.
Quản lý của nàng hôm nay đúng lúc ở công ty.
Trần Mặc lo liệu xong sự tình Dương Ưu, lúc này mới nhớ trong tay còn một tiểu minh tinh hạng ba.
Nghĩ đến Đào Nhiên, Trần Mặc oán thầm tên tiểu tử này khi nào mới có thể đáng tin chút, quả thực khiến người khác lo lắng.
"A Mặc, gần nhất mọi chuyện thế nào?" Tổng giám đốc tập đoàn giải trí Hoàng Triều - Mộc Lâm - đặt một cốc sữa bò trước mặt Trần Mặc, ngồi xuống cạnh cô.
"Cũng vẫn tốt." Trần Mặc cầm cốc sữa ấm lên uống.
Mạc Lâm một tay chống chằm, cơ thể hơi nghiêng về một bên ghế sofa, cứ như vậy mỉm cười nhìn Trần Mặc uống sữa.
"Còn nữa không?" Trần Mặc đem sữa bò thành nước uống hết một hơi.
"Còn" Trên môi Trần Mặc còn dính sữa, cô vươn lưỡi ra liếm, động tác khiến ánh mắt Mạc Lâm sâu sắc thêm.
"Cho em một cốc nữa đi." Trần Mặc không khách khí nói.
"Hảo." Mạc Lâm hơi cười gọi thư ký bên ngoài lấy thêm một cốc sữa ấm.
Đào Nhiên đẩy cửa vào liền thấy Trần tỷ đang uống sữa bò.
Ánh mắt Trần Mặc rơi vào người Đào Nhiên, phốc cái phun toàn bộ sữa ra ngoài, Mạc Lâm vội lấy giấy ăn giúp cô lau.
"Mạc tổng, Trần tỷ, em đã về rồi." Đào Nhiên híp mắt cười ngồi xuống ghế sofa đối diện.
"Em gần đây đi đâu?" Trần Mặc bận rộn chuyện của Dương Ưu nên vẫn không có thời gian quản Đào Nhiên.
"Đóng phim a." Đào Nhiên tự nhiên nói.
"Em đóng cái gì?" Trần Mặc nghi ngờ nhìn nàng.
"Phim của Trương Lam đạo diễn, điện ảnh." Mạc tổng vẫn luôn giúp Trần Mặc để ý Đào Nhiên nói.
Trần Mặc liếc nhìn Mạc Lâm, lập tức nghi hoặc nhìn Đào Nhiên.
Đào Nhiên giơ tay nói: "Chính là như Mạc tổng nói.
Dù sao em cũng không thể không đóng phim mà."
Trần Mặc không thể tin nổi, người không có khả năng diễn xuất như Đào Nhiên dĩ nhiên đóng phim do Trương Lam đạo diễn? Đây là mơ giữa ban này sao?
"Nữ số năm sao?"
"Nữ chính ạ."
"Nữ thứ chính?"
"Vâng."
"Trương đạo đổi tính rồi?" Trần Mặc không dám tin tưởng, mở điện thoại vào weibo Trương đạo.
"Chắc thế." Đào Nhiên híp mắt cười.
Trần Mặc vuốt vuốt màn hình một chút liền dừng lại, ánh mắt dừng tại nội dung đầu tiên trên weibo rất lâu, xác định nữ thứ chính thật sự là Đào Nhiên xong mới dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đào Nhiên.
"Nữ chính khác là Diệp Trăn?" Trần Mặc cảm thấy khó mà tin được.
"Đúng vậy." Đào Nhiên cười gật đầu.
Trần Mặc xác nhận thật lâu, Đào Nhiên mới ra khỏi phòng Mạc tổng, trước khi đi còn giao cho Trần Mặc nói ba ngày sau mở họp báo.
Bởi vì đóng phim suốt hơn một tháng, Đào Nhiên rời khỏi công ty liền về nhà.
Cũng không phải căn nhà rất gần công ty kia mà là nhà ba mẹ nàng.
Trùng hợp ba mẹ nàng hôm nay đều ở nhà, lúc Đào Nhiên về đến nhà, Đào ba đang xem TV, Đào mẹ đang nấu cơm trong bếp.
"Meoo" Một con mèo từ trên lầu chạy xuống, lông xám, tai vểnh lên, vừa chạy vừa kêu, tiếng kêu khiến lòng Đào Nhiên mềm nhũn.
"Châu Quan ra đây ôm cái nào." Đào Nhiên ngồi xổm xuống giang tay đón mèo nhỏ.
"Meooo" Con mèo chạy đến trước mặt nàng, ngửa đầu nhìn nàng, xác nhận nàng là tiểu chủ sau càng kêu nũng nịu.
"Châu Quan, có nhớ chị không nè?" Đào Nhiên ôm mèo vào lòng, cọ cọ mặt nó.
Châu Quan đặt chân lên mặt nàng, lè lưỡi liếm nàng.
"Vừa về đừng nghịch mèo, mau đi rửa tay còn ăn cơm." Đào mẹ từ trong phòng bếp nói.
"Vâng ạ." Đào Nhiên hôn một cái lên trán mèo nhỏ, sau đó đi vào rửa tay.
"Quay phim thế nào?" Trên bàn cơm, Đào ba liếc nhìn hỏi Đào Nhiên.
"Hôm qua đóng máy rồi, tiếp theo chờ phim chiếu thôi ạ." Đào Nhiên ăn cá kho nói.
Đào ba: "Thế ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày cho thoải mái, cùng mẹ con đi dạo phố đi."
"Vâng." Đào Nhiên gắp miếng sườn cho mẹ: "Mẹ, mau ăn."
"Được rồi, con cũng ăn đi." Đào mẹ mỉm cười nói.
Một nhà vui vẻ ấm áp.
Hai ngày sau đó, Đào Nhiên vẫn đều cùng mẹ đi dạo phố, cũng gặp bạn bè của mẹ, cùng bọn họ tán gẫu uống trà, nàng cũng thoải mái vui vẻ.
Nhưng trên weibo lúc này đang loạn tùng phèo.
Tên của Đào Nhiên và Lý Tuệ trói chặt cùng nhau, thậm chí còn xuất hiện với danh nghĩa tình nhân, càng lúc càng nhiều chuyện.
Cái gì mà Đào Nhiên theo đuổi Lý Tuệ, đời này chỉ yêu một người.
Về sau còn hai người bí mật kết hôn, quả thực thay đổi nhanh như chớp.
Trần Mặc làm quản lý của Đào Nhiên, nhìn thấy tin tức trên weibo cũng không hành động gì, cũng không tìm Đào Nhiên, bình tĩnh như thể cô không có thấy những tin tức đó.
"Em không nói cho em ấy à?" Ánh mắt Mạc tổng từ màn hình máy tính chuyển đến người đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại.
"Để em ấy chơi đùa một chút đi, ngày mai về khẳng định bận rộn đây." Nói đến đây, Trần Mặc đứng lên: "Em đi đây, còn phải tìm cho Đào Nhiên một trợ lý nữa."
"Lần này lại bỏ chạy tiếp thì sao?" Mạc tổng nói.
Ánh mắt Trần Mặc lạnh lùng nhìn cô một chút, khóe miệng vung lên độ cong bé nhỏ đến không nhận ra: "Tự em ấy đi mà tìm tiếp."
Mạc tổng ôn nhu nói: "Hảo."
"Đi đây." Trần Mặc đi tới cửa, mới vừa mở cửa lại dừng chân xoay người nói: "Bệ Hạ nhà em phiền chị chăm nhé."
"Không sao, em đi làm đi." Mạc tổng nói.
"Ừa." Trần Mặc vẫy tay với cô.
Bên này Đào Nhiên ôm Châu Quan nằm trên giường lướt weibo.
Chân trái vắt lên chân phải rung rung, trên mặt đắp mặt nạ, một tay lướt điện thoại, một tay vuốt lông mèo, quả thực thư giãn vô cùng.
~Theo người có liên quan nhìn thấy, Đào Nhiên và Lý Tuệ từng bí mật đến cục dân chính đăng ký...~ Nhìn thấy tiêu đề bài báo, Đào Nhiên hít vào một hơi, ngồi phắt dậy, chân suýt thì đá vào Châu Quan đang ngủ say.
Lúc này, toàn bộ lực chú ý của nàng dồn vào nội dung đang hot kia, thật lâu mới chửi thề "Má" một tiếng.
Lúc này Đồng Hòa gọi điện đến, vị tiểu công tử này cũng lướt weibo liền thấy được tiêu đề kia, đọc xong