Sáng hôm sau, Đào Nhiên bị tiếng gọi của Đường Văn Khê đáng thức.
Nàng xoa xoa huyệt thái dương, mơ mơ màng màng đi từ trong lều ra, Đường Văn Khê nhìn thấy nàng, kêu to một tiếng chạy tới.
"Tiểu Đào Nhiên, tối qua thế nào nha?" Nói xong Đường Văn Khê cười cười ám muội.
"Cái gì thế nào?" Đại não Đào Nhiên vẫn mơ hồ, không hiểu vẻ mặt đầy ý vị của Đường Văn Khê là gì.
"Chính là bà với Diệp ảnh hậu ý..." Đường Văn Khê ghé sát tai nàng lẩm bẩm một câu, sau đó cổ bị ai đó túm lại, Đường Văn Khê tức giận quay đầu nhìn, thấy chính là vợ mình, nháy mắt tươi cười nói: "Tuyết Tuyết, sao chị đến rồi?"
"Đi ăn cơm." Nói xong liền kéo cô đi ngay.
Đào Nhiên lúc này mới phản ứng nhìn Đường Văn Khê bị chị vợ kéo đi, nàng đắc ý cười: "Đáng đời!"
"Tiểu Đào nhiên, lát nữa tui sẽ tìm bà." Đường Văn Khê hô lớn.
"Không thích" Đào Nhiên quả quyết từ chối, nàng mới không chia sẻ chuyện mình và nữ thần cho ai cả.
"Mẹ Nhiên Nhiên, ăn sáng ạ." Tiểu Thiên chạy tới kéo tay Đào Nhiên đi về phía chiếc bàn.
"Tiểu Thiên, con dậy lúc nào thế?" Đào Nhiên không nghĩ trẻ con bây giờ ngủ dậy sớm thế, khiến người lớn như nàng thành kẻ ngủ nướng.
"Con dậy lâu lắm rồi, nhưng mẹ Diệp còn dậy sớm hơn con nữa." Vừa nói xong, bọn họ đã nhìn thấy Diệp Trăn.
Lúc này, Diệp Trăn đang cầm bát lấy thức ăn cho họ.
"Chào buổi sáng mẹ Diệp." Đào Nhiên vội đến chào, thuận tiện cầm lấy bát trong tay cô lấy cháo cho cô, chuyện này sao có thể để nữ thần động tay vào được, nhất định phải do nàng làm giúp.
"Đào Nhiên, mau đến đây ngồi." Đường Văn Khê vội vã vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình.
Phạm Giai đang chuẩn bị ngồi xuống liền khựng lại, sau đó xoay người ngồi sang chỗ khác.
Đường Văn Khê không tự biết còn liếc nhìn Phạm Giai.
Khương Nghi Tuyết đau đầu ấn thái dương, chỉ có thể nhìn Phạm Giai xin lỗi.
Phạm Giai hiểu ý cười: "Không sao đâu Khương tiền bối.
Đường tiền bối và Nhiên Nhiên quan hệ tốt, bọn họ ngồi chung với nhau là đúng rồi."
Những người đang bận rộn thì không quá chú ý câu nói đó, nhưng Đào Nhiên và Diệp Trăn lại nghe được.
Hai người đồng thời liếc nhìn Phạm Giai, khóe miệng đang cười của Khương Nghi Tuyết cứng lại, sau đó đành bắt chuyện với Diệp Trăn: "Hai người nhanh ngồi xuống ăn không nguội mất." rồi mới nhìn Phạm Giai nói: "Cô cũng nhanh ăn đi."
Thái độ có chút xa lánh.
Phạm Giai cũng biết mình vừa có chút quá lời, ảo não cắn môi dưới, lén lút liếc nhìn Diệp Trăn ngồi đối diện.
Ả nhớ rõ tối qua ngồi cạnh cô, nghĩ đến cô cười với mình, có chút e thẹn cúi đầu...!
Trong lúc vô tình bị Đào Nhiên nhìn thấy.
Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Trăn vẫn đang nghiêm túc ăn bánh bao, có chút không hiểu.
Cái cô Phạm Giai này có bệnh à?
Nữ thần nhà nàng ăn bánh bao, cô ta e thẹn cái gì vậy?
Rõ ràng không hiểu nổi cấu tạo não của đối phương, Đào Nhiên chỉ có thể lắc đầu, tiếp tục ăn.
"Tiểu Thiên, ăn nhiều chút, còn rất nhiều." Đào Nhiên nói.
"Dạ." Tiểu Thiên ăn, má phồng lên, nhìn thế nào cũng rất đáng yêu, Đào Nhiên bị manh, mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn Diệp Trăn.
Diệp Trăn: "?"
"Đáng yêu không này?" Đào Nhiên chỉ vào má Tiểu Thiên hỏi.
Diệp Trăn:...!
Đào Nhiên:...!
Thấy hai người mẹ cứ nhìn mình không nói lời nào, Tiểu Thiên vừa ăn bánh bao vừa nghi hoặc hai người làm sao vậy?
Cuối cùng Đào Nhiên chịu thua, ủ rũ ăn sáng, sau đó nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Thiên, nàng tự mình thấy manh, không thèm chia sẻ với Diệp Trăn nữa.
Diệp Trăn lấy khăn tay lau miệng, che dấu khóe miệng đang cong lên.
Ở trên núi vài ngày, chân Đào Nhiên đã lành hơn nhiều, tổ sản xuất liền bắt đầu cho tiến hành các trò chơi, chủ yếu thử thách độ ăn ý của các đội.
Trò chơi này chính là trói chân hai người với nhau, trong thời gian quy định, phải cầm ba quả cầu bỏ vào giỏ của bạn nhỏ nhà mình.
Đôi đầu tiên ra trận là Dương Ưu và Mã Nhược Hề.
Nhìn thấy chân mình và chân Dương ảnh hậu buộc chung, Mã Nhạc Hề sốt sắng, chân như nhũn ra.
Khi tiếng còi của Vương Nghiên vang lên, vì Mã Nhược Hề căng thẳng, suýt khiến Dương Ưu ngã chổng vó, mọi người đều kinh ngạc hô lên lo lắng, Mã Nhược Hề cũng nhanh chóng ép bản thân trấn tĩnh lại.
Thế nhưng càng cố gắng càng không thể bình tĩnh, cuối cùng khó khăn chỉ cầm được ba quả cầu.
Mã Nhược Hề áy náy nhìn Dương Ưu.
"Không có gì, giải trí thôi mà." Dương Ưu không để ý chút nào, xoa đầu Mã Nhược Hề.
Dù sao với cô gái này, Dương Ưu cũng có cảm tình.
Rất nghiêm túc phát triển, tôn trọng tiền bối, trong giới giải trí này, người như vậy cũng là hiếm có.
Đội thứ hai là đôi vợ vợ nổi tiếng mẫu mực Đường Văn Khê và Khương Nghi Tuyết.
Nhưng vì có chút khiếm khuyết trong việc hiểu ý nhau, bị lỗi hai lần, nhưng so với đội Dương Ưu thì hơn hẳn, một phút kiếm được sáu quả cầu, gấp đôi đội Dương Ưu.
Những đứa trẻ cũng nhiệt huyết sôi trào, hò hét cổ vũ náo nhiệt.
Đào Nhiên cũng bị ảnh hưởng, sục sôi ý chí.
Bọn họ là đội thứ ba, nàng rất nóng lòng muốn chơi.
"Đào Nhiên, đừng có mà còn không bằng đội tui đó." Đường Văn Khê trêu chọc.
"Sao có thể, bọn tui chắc chắn sẽ lợi hại hơn hai người." Đào Nhiên không muốn bị thua, khí thế dâng trào muốn bỏ xa các đội.
"Xì, nhỡ mà bà thua thì sao?" Đường Văn Khê không sợ loạn, vội vã rêu rao.
Mọi người sớm quen hai người kia cãi nhau, lúc này thấy cả hai lại bắt đầu đấu khẩu, đều là ngồi xem kịch vui.
"Nếu thua, sau này bữa cơm của bà, tui sẽ lo hết, cả của Khương tiền bối lẫn Tiểu Ngư Nhi." Đào Nhiên quyết không lui bước nói.
"Được!" Đường Văn Khê vừa nhìn nàng đặt cược lớn như vậy, phóng khoáng đáp ứng: "Thua tui làm cho nhà bà."
"Vậy không bằng tui chịu thua luôn cho rồi." Từng được thưởng thức tay nghề của Đường Văn Khê, Đào Nhiên trợn trừng mắt nói.
Mọi người cười ha ha rộn lên, lúc này mới nhận ra Đường Văn Khê gài bẫy, may là Đào Nhiên cũng phản ứng nhanh không đồng ý.
Nếu thắng phải