Ngay ở mùa hè năm đó, Đào Nhiên và Diệp Trăn chia tay.
Hôm ấy, Đào Nhiên đi tìm học tỷ, bởi vì không báo trước, nàng cứ thế đi thẳng đến nhà Diệp Trăn, lại không ngờ nhìn thấy ở xa xa, bên cạnh học tỷ có một cô gái khá đáng yêu.
Người đó để tóc dài, buộc tóc kiểu công chúa bồng bềnh, mặc váy ren hồng phấn, nhìn như một cô công chúa đích thực.
Cô gái ôm một tay Diệp Trăn, ngước mặt lên nói chuyện với cô, mà Diệp Trăn, cũng vô cùng cưng chiều cười lại.
Nhìn thấy nụ cười đó, Đào Nhiên đứng khựng lại, theo bản năng trốn vào trong góc, nhìn hai người kia thân mật rời khỏi, viền mắt Đào Nhiên long lanh nước, dâng mãi không ngừng.
Sau hôm đó, nàng cũng không đi tìm Diệp Trăn lần nào nữa, mà cũng nghe anh trai Đồng Hòa nói Diệp Trăn ra nước ngoài, có thể đến khi khai giảng mới về.
Mà nàng, sau chuyện kia, cũng chưa từng gặp cô, ngay cả khai giảng cô cũng không về.
Nghe nói cô đã học ở nước ngoài, không đến Bắc Đại nữa.
...!
Đào Nhiên mở mắt ra nhìn trần nhà, đối với chuyện chia tay năm đó, sau này nàng mới biết.
Tất cả là do cô gái kia bày mưu.
Cô gái kia là em họ của Diệp Trăn, không biết từ đâu mà nghe được chuyện nàng và Diệp Trăn yêu nhau, thế là giở trò sau lưng, giả nét chữ của nàng viết thư chia tay cho Diệp Trăn, cũng lén lấy điện thoại của Diệp Trăn block số của nàng, nên khi Diệp Trăn muốn gọi cho nàng lại không tài nào gọi được.
Cứ vậy hai người liền bỏ qua nhau.
Diệp Trăn vì nàng vô duyên vô cớ đòi chia tay nên cũng tức giận một thời gian, sau đó khi biết nguyên do mọi chuyện, cô muốn tìm Đào Nhiên, nhưng Đào Nhiên đã sớm chuyển nhà.
Nghĩ đến năm ấy, vì chuyện hiểu lầm này mà hai người bỏ qua nhau mấy năm, Đào Nhiên liền không cam lòng.
Nhưng may là, hiện tại những hiểu lầm này đã được xóa bỏ, nàng lại ở bên học tỷ rồi, rốt cuộc hết thảy đều đáng giá.
"Nhiên tỷ, chúng ta ăn sáng xong thì xuất phát." Tiểu Dung bưng món ăn từ trong bếp ra.
"Đã chuẩn bị xong hành lý rồi chứ? Phải có đồ ăn vặt với khẩu trang đó, dù sao quanh khu đó không có siêu thị, chị không muốn ngồi xe mấy tiếng để đi mua đồ ăn vặt đâu." Đào Nhiên kéo ghế ngồi xuống ăn sáng.
"Chị yên tâm, em đều chuẩn bị kĩ càng theo yêu cầu của chị rồi." Tiểu Dung nghiêm chỉnh nói, dù sao đây là lần đầu tiên cô thấy có minh tinh tham ăn như Đào Nhiên, những người khác đều ra vẻ mình rất tham ăn nhưng Tiểu Dung nghĩ người thực sự tham ăn chỉ có Đào Nhiên thôi.
Ăn sáng xong, Đào Nhiên mặc áo vest ngắn tay màu nâu nhạt, đeo kính râm, cùng với Tiểu Dung đi đến sân bay.
Ở sân bay, một nhóm phóng viên đã chờ sẵn, lúc Đào Nhiên đến thì Diệp Trăn cũng đến, nếu không có Tiểu Dung lôi kéo, chắc nàng đã xông đến chỗ cô.
Tuy bị Tiểu Dung liên tục giục đi vào, ánh mắt Đào Nhiên vẫn luôn hướng về phía Diệp Trăn.
Mà học tỷ cũng nhìn thấy nàng, cô nói với phóng viên vài câu thì đi cùng Tiểu Thiên hướng về phía Đào Nhiên.
Đôi mắt Đào Nhiên dưới kính râm phát sáng, khóe miệng cũng cong lên.
Tuy Diệp Trăn không thể thấy mắt của nàng, chỉ cần nụ cười kia, cô liền biết nàng đang rất vui, nhân lúc không ai để ý, cô nhẹ nhéo tai nàng, giọng dịu dàng: "Em đến lâu chưa?"
"Vừa mới tới ạ." Đào Nhiên cũng vui vẻ trả lời.
Ở đây quá đông người, hai người đứng cạnh nhau kiểu gì cũng không tiện, thế là cùng lên máy bay.
Trùng hợp thay, chỗ ngồi của cả hai là ở cạnh nhau.
Nói cách khác, năm tiếng bay sắp tới đều là ở bên nhau.
Chuyện này khiến Đào Nhiên sung sướng hết cả người, ánh mắt liên tục nhìn sang Diệp Trăn.
Lúc này, máy bay còn chưa cất cánh, còn rất nhiều người đi lên, Đào Nhiên cũng không dám hành động gì, chỉ có thể mạnh mẽ kìm nén.
Đợi khoảng hai