"Quay phim xong rồi hả?" Mẹ Đào bưng đĩa hoa quả đi ra, đưa đến trước mặt Đào Nhiên và Diệp Trăn.
"Cảm ơn mẹ." Diệp Trăn vươn tay nhận lấy.
"Mẹ, mẹ ngồi xuống đi, ăn gì thì chúng con tự lấy được." Đào Nhiên kéo mẹ Đào ngồi xuống.
"Còn khách khí với mẹ làm gì." Mẹ Đào cười tươi như hoa nhìn hai người, đặc biệt là Diệp Trăn, bà càng nhìn cô càng thấy vui thích, sau đó kéo tay cô, giọng nghiêm túc: "A Trăn, sau này con và Nhiên Nhiên về nhà thường xuyên hơn nhé, mẹ và lão Đào ở nhà chỉ có hai người với nhau."
"Vâng." Diệp Trăn gật đầu.
"Mẹ, chúng con nhất định sẽ thường xuyên về nhà, sao có thể để ba mẹ cô độc ở nhà chứ, nếu không những người bạn của mẹ còn tưởng con gái không cần người." Đào Nhiên nghịch ngợm nói.
"Nhớ lời con nói đấy." Mẹ Đào cười cười chỉ chỉ vào trán nàng.
Đào Nhiên hi ha cười.
"Được rồi, hai đứa lên phòng làm gì thì làm đi, mẹ đi mua thức ăn."
"Mẹ, con đi cho." Diệp Trăn đứng lên nói.
"Phải phải, mẹ, để con và A Trăn đi mua, mẹ ở nhà nghỉ ngơi nhiều chút, mấy hôm tới chúng con lo hết cho." Đào Nhiên nói.
"Ừ được, hai đứa đi đường cẩn thận." Mẹ Đào cũng không ngăn cản, để hai người đi ra ngoài nhiều chút cũng tốt.
Đào Nhiên và Diệp Trăng mặc đồ ngụy trang kín mít xong thì đi đến chợ gần đó.
Trong chợ có một số người quen, Đào Nhiên cùng Diệp Trăn đi đến chào hỏi bọn họ, sau đó mua thực phẩm, cuối cùng mua được hai túi to đầy thực phẩm mang về.
Sau khi về đến nhà, hai người bận rộn trong phòng bếp.
Mẹ Đào ôm Châu Quan ngồi ở ghế sa-lông trong phòng khách xem TV, vừa xem vừa quay qua nhìn hai đứa con, nhớ lại lần trước hai người cũng bận rộn trong phòng bếp, khóe miệng mẹ Đào nở nụ cười hài lòng.
Sau đó bà nghĩ đến ba mẹ đã mất của Diệp Trăn, tiếc nuối thở dài, hơi đau lòng cho Diệp Trăn năm đó.
Nghĩ vậy, mẹ Đào càng quyết định sau này sẽ yêu thương Diệp Trăn nhiều hơn, nếu được thì đón cả em gái của cô về nước ở cùng nhau.
Lúc ăn cơm, Diệp Trăn nghe thấy mẹ Đào nói như vậy, bàn tay đang cầm đũa hơi khựng lại, sau đó suy nghĩ, gật đầu: "Dạ được, đúng lúc năm nay con bé tốt nghiệp rồi, sẽ về nước ạ."
"Đến lúc đó, cả nhà chúng ta đoàn tụ đón năm mới nha." Đào Nhiên cười nói.
"Được." Diệp Trăn mỉm cười nhìn Đào Nhiên.
Sau khi ăn trưa xong, Đào Nhiên và Diệp Trăn ra ngoài tản bộ.
Cách nhà không xa có một công viên, trong đó trồng rất nhiều cây, tuy đã là mùa đông nhưng vẫn còn nhiều cây xanh.
Hai người ngồi xuống ở một góc yên tĩnh, nhìn quảng trường gần đó, tiếng các bạn nhỏ tíu tít cười nói, Đào Nhiên tựa đầu lên bả vai của Diệp Trăn, cười nói: "Khương Như Tuyết và Đường Nhược Dao sang năm sinh con rồi, thật tốt!"
Diệp Trăn nắm tay nàng, dịu dàng nói: "Chúng mình cũng sẽ có!"
"Dạ." Đào Nhiên lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Hai người ngồi một lúc thì rời đi, quay về nhà ngồi nói chuyện phiếm với mẹ Đào.
"Châu Quan, lại đây." Đào Nhiên gọi Châu Quan vừa chạy xuống từ trên tầng, tiểu gia hỏa lập tức vẫy đuôi đi đến, cọ cọ chân Đào Nhiên kêu meo meo, không nói cũng biết đang rất vui sướng.
Đào Nhiên nhấc nó lên đặt ở trên chân mình, vuốt đầu nó cười nói: "Tiểu Châu Quan, gần đây béo lên không ít ha."
Tiểu gia hỏa không phục, kêu meo meo đáp lại.
Dáng vẻ đó chọc mẹ Đào bật cười, khóe miệng Diệp Trăn cũng cong nhẹ.
Ở cùng với mẹ Đào vài ngày, Diệp Trăn và Đào Nhiên phải về tiếp tục công việc.
Một bên khác, tại công ty Hoàng Triều.
Hạ Thuần đến trước phòng làm việc của Lưu Lệ, gõ cửa.
"Vào đi." Lưu Lệ đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn cửa, thấy Hạ Thuần đi vào thì tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, vừa tùy tiện hỏi: "Có việc gì không?"
Khuôn mặt Hạ Thuần lộ ra vẻ tự tin, cô đóng cửa lại đi đến trước bàn làm việc của Lưu Lệ, nghiêm túc nói: "Lưu tỷ, em muốn được đóng phim."
Bàn tay Lưu Lệ đang cầm bút khẽ khựng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Hạ Thuần, như thể bản thân vừa nghe nhầm, nhưng thấy vẻ mặt đối phương nghiêm túc, Lưu Lệ biết Hạ Thuần không nói đùa, thế là Lưu Lệ đặt bút xuống, ngả người ra sau dựa vào ghế da, hững hờ hỏi: "Em muốn diễn cái gì?" Tuy nét mặt Lưu Lệ bình tĩnh, nhưng đáy mắt là vẻ nghiêm túc xem xét.
Hạ Thuần đương nhiên không chú ý đến điều đó, nghe thấy Lưu Lệ hỏi muốn diễn cái gì, lập tức trả lời: "Gió xuân năm ấy."
Ngeh được cái tên này, Lưu Lệ nhướn mày đánh giá Hạ Thuần, thật ra nghiêm túc đánh giá thì Hạ Thuần cũng không tệ lắm.
Nghĩ vậy, ngón trỏ Lưu Lệ gõ gõ trên bàn hai cái, im lặng một lúc mới nói: "Tôi biết rồi, em đi về trước đi.:
"Vâng." Hạ Thuần hài lòng rời đi.
"Chờ chút." Lưu Lệ gọi lại.
"Lưu tỷ, làm sao ạ?" Hạ Thuần xoay người nhìn Lưu Lệ, cho rằng cô muốn từ chối, khuôn mặt viết rõ sự thấp thỏm.
Lưu Lệ an ủi: "Không cần lo lắng, chị chỉ muốn hỏi, em không muốn làm trợ lý cho Phạm Giai nữa hả?"
Vừa nghe không phải từ chối, Hạ Thuần liền thở phào, sau đó nghe thấy vế sau, cô chắc chắn gật đầu nói: "Vâng, Lưu tỷ, em muốn đi diễn."
"Được, chị hiểu rồi.
Sau này chị sẽ nói với Phạm Giai, em về trước đi." Lưu Lệ nói.
"Vâng, Lưu tỷ." Hạ Thuần hài lòng đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, vẻ mặt Lưu Lệ chính là chờ xem trò hay.
Cô không ngờ chính bản thân cô cũng sẽ có lúc nhìn nhầm.
Lúc trước tìm trợ lý cho Phạm Giai, cứ ngỡ đối phương vẫn sẽ thật tâm làm tròn chức vụ, không ngờ mới được một năm, Hạ Thuần đã có dã tâm muốn trèo lên, đây là điều là cô không ngờ đến.
Nghĩ đến đây, Lưu Lệ thú vị nở nụ cười.
Phạm Giai nhận được điện thoại của Lưu Lệ, một lúc sau đã có mặt tại phòng làm việc của đối phương, đẩy cửa ra thì thấy Lưu Lệ đang rót hai chén nước, đặt một chén trước mặt ả.
Phạm Giai liếc nhìn chén nước bốc hơi, lại nhìn Lưu Lệ ngồi trên ghế rất thản nhiên, nhíu mày hỏi: "Lưu tỷ, chị gọi em có chuyện gì?"
"Hạ Thuần muốn đóng phim, em biết chuyện này không?" Lưu Lệ bên ngoài trưng ra vẻ nghiêm túc, nhưng đáy mắt là muốn xem trò hay đều bị Phạm Giai nhận ra.
Sao Phạm Giai có thể không biết tâm tư của Hạ Thuần.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thuần, Phạm Giai đã nhìn thấy được dã tâm của Hạ Thuần.
Điều khiến Phạm Giai kinh ngạc chính là Hạ Thuần lại có thể nhịn lâu như vậy mới thể hiện dã tâm.
Cho nên khi Lưu Lệ nói ra tin này, Phạm Giai chẳng có chút bất ngờ nào, nhưng vì không muốn Lưu Lệ biết bản thân đã sớm nhìn thấu Hạ Thuần, Phạm Giai vẫn giả bộ kinh ngạc thốt lên: "Cô ấy muốn đóng phim?"
Thấy vẻ mặt đó của Phạm Giai, Lưu Lệ rất thích thú, giọng nói ra vẻ dỗ dành: "Phạm Giai à, nếu cô bé đó muốn đóng phim thì ủng hộ em ấy đi, chị lại tìm cho em hai người trợ lý khác nhé."
"Vầng." Phạm Giai giả vờ bị shock cúi đầu xuống, thật chất trong ánh mắt đều là nhẫn tâm.
"Vậy trước tiên em về nghỉ ngơi cho tốt, chị đã tranh thủ giúp em nhận một chương trình tống nghệ, đến lúc đó em tham gia là được." Lưu Lệ nói.
"Chương trình tống nghệ? Chương trình gì thế?" Phạm Giai kinh ngạc.
"Tiếp sức."
"Tiếp sức???"
Phạm Giai là thật sự sửng sốt, sau đó ả thấy Lưu Lệ đắc ý cười, dường như nghĩ tới điều gì, Phạm Giai cẩn thận hỏi: "Vì quản lý Trần sao?"
Công ty giải trí Hoàng Triều có vài quản lý, mà nổi danh nhất là quản lý Trần - Trần Mặc, có tiếng là Kim bài quản lý.
Mà người vào công ty cùng lúc với Trần Mặc - Lưu Lệ - đương nhiên không phục.
Lưu Lệ cũng đem về rất nhiều giải thưởng, vì sao cuối cùng những danh tiếng tốt đều bị Trần Mặc chiếm được.
Vì thế nhiều năm nay, Lưu Lệ vẫn luôn lén cạnh tranh với Trần Mặc.
Chỉ cần Trần Mặc lựa chọn chương trình gì hoặc phim gì cho người dưới trướng, Lưu Lệ đều muốn giành được, muốn nói cho mọi người biết rằng, Trần Mặc làm được, tôi cũng sẽ làm được.
Nhưng mà vì có danh Kim bài quản lý, Trần Mặc làm việc rất trơn tru.
Còn Lưu Lệ lần nào cũng phải cố gắng thật nhiều, thật nhiều nhưng cũng không thành công.
Cho nên, Lưu Lệ càng ghi hận Trần Mặc.
Lưu Lệ lườm Phạm Giai, lạnh lùng nói: "Những chuyện này cô không cần quan tâm, làm tốt việc của bản thân là đưuọc.
Lần này biểu hiện tốt một chút cho tôi, đừng có để Đào Nhiên vượt mặt nữa."
"Đào Nhiên cũng tham gia ư?" Phạm Giai sửng sốt, ả cứ nghĩ là Lưu Lệ hơn thua với Trần Mặc là muốn mang lại tài nguyên xịn cho mình, giờ nhìn lại, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Không thì cô nghĩ tôi tranh cái này làm gì chứ?" Vẻ mặt Lưu Lệ đầy khinh bỉ nhìn Phạm Gia, sau đó mất kiên nhẫn phất tay: "Được rồi, cô đi ra ngoài đi, nhớ nghỉ ngơi thật tốt."
Phạm Giai mím môi đứng lên đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, vẻ kinh hoàng thấp thỏm cũng biến mất trên khuôn mặt Phạm Giai, khóe miệng ả nhếch lên cười nhạt, nhưng ý cười không đến đáy mắt, ả bình tĩnh bước đi.
Ở bên này, Hạ Thuần vui vẻ gọi điện cho một người, nhiệt tình trò chuyện với đối phương về chuyện hôm nay, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, cuối cùng sau khi cúp máy, vẻ tự tin trên mặt càng rõ hơn.
Mà người vừa tiếp chuyện Hạ Thuần đang ngồi trong góc tối, nhìn màn hình điện thoại là ảnh Phạm Giai, khóe miệng lạnh lùng cười.
- ---
Sau khi Đào Nhiên về đến nhà, liền gọi Đồng Hòa, hẹn cậu ra ngoài nói về chuyện của Lam Quỳnh.
"Hai người quay lại rồi, hơn nữa anh chàng kia là do An Nhiên tìm đến đóng giả bạn trai." Đồng Hòa nâng cốc trà nữa, hút viên trân châu, từ từ nhai, có vẻ không vui lắm.
Đào Nhiên uống trà sữa đậu đỏ, nàng đang ăn đậu tẩm đường ở dưới đáy cốc.
"Có nói nguyên nhân chưa?" Đào Nhiên hỏi.
"Đương nhiên nói rồi, hơn nữa bây giờ hai người họ ở chung rồi, năm nay An Nhiên tốt nghiệp, chuẩn bị đi làm." Đồng Hòa như đang báo cáo công việc, nói rồi lại nói.
Đào Nhiên thành thật ngồi nghe, sau đó hơi hoang mang, mới hai tháng thôi mà, Lam Quỳnh và bạn gái lại xảy ra nhiều chuyện thế.
"Thế cậu thì sao? Hai tháng qua có chuyện gì không?" Đào Nhiên dẫn chuyện hướng về Đồng Hòa.
Đời trước nàng hoàn toàn chỉ đặt tâm trí trên người Diệp Trăn mà quên mất bạn tốt và ba mẹ, vì thế đời này nàng cần bù đắp thiếu sót đó.
Đồng Hòa không ngờ Đào Nhiên lại hướng về mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Có chuyện thì nói nha, sao mà cứ ấp úng hoài?" Đào Nhiên có chút không thể nhịn được tính này của Đồng Hòa.
Cậu chàng này, từ khi còn bé không chỉ có dáng vẻ như các bé gái, nói chuyện hành động cũng lại giống con gái nốt, chuyện gì cũng về hỏi anh trai, nên dẫn đến kết quả cậu càng ngày càng ỷ lại vào anh trai.
"Em cãi nhau với anh hai rồi." Đồng Hòa cụp mắt, mặt đầy u sầu nói.
Nghe thế Đào Nhiên liền kinh ngạc, không thể tin được Đồng Hòa lại cãi nhau với anh trai, dù sao từ bé đến lớn, cậu chưa một lần dám làm trái lời của Đồng Lâm.
Chẳng lẽ mặt trời mọc hướng Tây rồi?
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của Đào Nhiên, Đồng Hòa lườm nàng, cau mày nói: "Chị như vậy là sao? Chẳng lẽ em không thể cãi nhau với anh em à?"
"Không phải là không thể cãi, mà chị chưa từng thấy cậu bướng với anh Đồng Lâm bao giờ." Đào Nhiên thành thật nói ra.
Đồng Hòa nghe xong, cảm thấy đầu gối tự nhiên đau thế.
"Không phải không bướng, là do em biết anh ý muốn tốt cho em." Nói đến đây, hai tay Đồng Hòa cầm lấy cốc trà sữa, cúi đầu, như chú cún con bị vứt bỏ.
Đào Nhiên sờ sờ đầu Đồng Hòa: "Ngoan, cậu với anh trai cãi nhau, anh ý nhất định sẽ tha lỗi cho cậu, với cả tôi còn chưa thấy ai bị cuồng em trai như anh Đồng Lâm đâu."
"Anh ý mới không tha lỗi đâu." Đồng Hòa cúi đầu, ủ rũ nói: "Nửa tháng nay anh ý không hề nói chuyện với em một lời, thậm chí nhìn thấy em đều hoàn toàn đi thẳng, không cả chịu liếc mắt nhìn." Nói đến đây, Đồng Hòa càng thấy tủi thân.
Dù sao câu nói lần trước chỉ là bồng bột thốt ra, cậu vẫn luôn thấy hổ thẹn, mỗi lần nhìn thấy anh, cậu đều muốn mở miệng xin lỗi, nhưng cứ chuẩn bị nói thì lại thấy anh trai không thèm liếc nhìn mình một cái, cậu lại giận dỗi nuốt hết vào bụng.
Đào Nhiên thấy Đồng Hòa như vậy, cau mày: "Thế tối nay về nói chuyện tử tế với anh ý đi, chị đây tin chắc anh Đồng Lâm sẽ tha thứ cho cậu."
"Thật chứ?" Đồng Hòa ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh đầy hi vọng.
Đào Nhiên nhìn dáng vẻ này, phì cười, vỗ vỗ vai cậu: "Thật mà, tin chị đi."
"Được."
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa thì ai về nhà nấy.
Đào Nhiên nghĩ đến Đồng Hòa bị anh trai vứt bỏ, cái vẻ mặt của cậu lúc đó khiến nàng bật cười không ngớt, nàng lắc lắc đầu trở về nhà của mình.
Mà bên này, Đồng Hòa lấy hết dũng khí đi đến thư phòng của Đồng Lâm.
Cậu đứng trước cửa, bồi hồi một lúc lâu, ngay lúc cậu định gõ cửa thì cánh cửa bị mở ra.
Đồng Lâm mở cửa nhìn thấy Đồng Hòa, ngạc nhiên một lúc, sau đó đẩy mắt kính lên, hờ hững hỏi: "Có việc gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt anh trai như thế, Đồng Hòa lại