Mười Bảy 】
Chút độc ấy đối với Tiêu Bạch mà nói quả thật chẳng là gì.
Nhưng dùng nội lực đẩy độc tố ra cũng cần thời gian cùng kha khá tinh lực!
"Tiểu Tử, ta nhận sai, tùy ngươi muốn phạt thế nào cũng được!"
"Ta nào có bản lĩnh phạt ngươi." Giáo chủ lạnh lùng nói.
Y xoay người quay trở lại giường, trong lúc Tiêu Bạch còn đang nghĩ ngợi, y bất ngờ ném đứa bé từ trong giường ra.
Tiêu Bạch cả kinh, phi thân ra đón. Nhưng dù thế nào cũng không thể nghĩ đến, từ phía giường truyền đến một chưởng lăng không, đánh mạnh vào ngực đứa bé.
Tất cả tựa hồ phát sinh chỉ trong nháy mắt.
Đợi khi Tiêu Bạch đón được đứa bé, "Oa" một tiếng, đứa bé khóc ré lên, xen vào đó là tiếng sặc đầy đau đớn, tiếng khóc nho nhỏ như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Tiêu Bạch lập tức điểm huyệt cho đứa bé, bàn tay thật to đặt lên lưng bé, dùng nội lực bảo vệ tâm mạch.
Hai mắt gắt gao nhìn giáo chủ. Đáp lại hắn vẫn là khuôn mặt tuấn tú đến băng lãnh kia.
"Đây là trừng phạt của ngươi?"
"Nếu ngươi không muốn đón, hiện tại có thể vứt nó đi."
Giọng nói hai người đều vô cùng rét lạnh, nhiệt độ không khí nhất thời hạ xuống âm độ.
Căng thẳng hồi lâu.
Đứa bé sặc một tiếng mỏng manh đánh vỡ không khí nặng trĩu ấy.
Tiêu Bạch áp chế lửa giận của chính mình, ôm đứa nhỏ từng bước một đến trước giường của giáo chủ.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Giáo chủ hỏi.
Tiêu Bạch dùng công phu điểm huyệt nhanh đến mức khiến người ta không kịp đề phòng trả lời giáo chủ.
Sau đó hắn ôm đứa bé ngồi trên giường.
Hiện tại hắn cần thời gian, dùng nội lực để bảo trụ sinh mệnh yếu ớt của đứa bé.
Giáo chủ nhìn Tiêu Bạch đang thật sự vì đứa bé kia mà vận công, cười lạnh: "Nguyệt Bạch công tử chớ có nhập thần như thế, bằng không chờ ta giải được huyệt đạo, ngươi nhất định phải chết."
"Tốc độ của ngươi sẽ không nhanh hơn ta." Tiêu Bạch nhắm mắt, bình tĩnh trả lời.
【 Mười Tám 】
Chịu đựng đến tảng sáng,
Tiêu Bạch tạm thời ngừng cứu chữa cho đứa bé.
Theo ánh sáng nhàn nhạt lúc tinh mơ, Tiêu Bạch cẩn thận quan sát bé con.
Chỉ có điều khuôn mặt nhỏ bé non mềm hiện tại trắng bệch, nhắm chặt hai mắt thật giống như đã chết.
"Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm đi!" Tiêu Bạch bất đắc dĩ nói.
Giáo chủ vẫn chưa giải được huyệt đạo phức tạp kia, đơn giản nhắm mắt mặc kệ Tiêu Bạch.
Đến khi Hồng Trà cùng Lục Ngạc bưng chậu rửa mặt tiến vào, thì nhìn thấy tình cảnh "giáo chủ cùng tiểu công tử bị bắt làm con tin".
Sợ tới mức chạy vội ra ngoài, thêm một hồi thì tất cả các cao thủ trong giáo vây kín bên trong ngoài phòng của giáo chủ.
"Đều cút ra ngoài cho ta!" Giáo chủ rống giận.
Tất cả tiến thoái lưỡng nan, thầm nghĩ: Giáo chủ a! Đến lúc này rồi người còn ngạo kiều gì nữa! Bị người ta bắt cóc rồi còn bận tâm đến thể diện làm cái gì?
Tiêu Bạch ngược lại cười vô cùng tiêu sái, xuống giường ôm quyền hành lễ với mọi
"Tại hạ Nguyệt Bạch..."
"A —" Tất cả đều ăn ý lùi về phía sau một bước (bị dọa rồi).
Giáo chủ thật muốn kéo đám thủ hạ của mình ra ngoài làm thịt hết!
"... Là 'sinh phụ' (cha đẻ) của tiểu công tử quý giáo..."
"A —" Tất cả lại ăn ý lùi về phía sau một bước nữa (bị sợ rồi).
"... Lần này đặc biệt đến gặp Vân Túc (tên giáo chủ), mong rằng các vị bỏ quá cho."
Lặng im.
Công phu giằng co khoảng bằng thời gian uống một chén trà nhỏ.
Cao thủ trong giáo rốt cuộc bại trận trước khí tràng cường đại như có như không của Nguyệt Bạch công tử.
Tả Tuân cúi đầu, không dám đối mặt với giáo chủ, tiến lên một bước nói: "Vậy bọn ta sẽ không quấy rầy công tử đoàn tụ với giáo chủ."
Sau đó các cao thủ chịu đựng ánh mắt sắp phun lửa của giáo chủ, nhìn qua vô cùng bình tĩnh lui ra ngoài hết.
Các cao thủ cũng khổ a, nhưng bọn hắn biết rõ, đắc tội giáo chủ nếu liều mạng có lẽ còn có một đường sống. Đắc tội Nguyệt Bạch chắc chắn chỉ có đường chết.