Hiện tại mỗi khi đêm đến, ma giáo giáo chủ đều bị hàn khí trong cơ thể tra tấn. May mà bên cạnh y có Tiêu Bạch, giống như một cái noãn lô.
Ban đêm, giáo chủ tự động tự giác ôm lấy Tiêu Bạch, toàn bộ cơ thể chỉ hận không thể cuộn tròn trong lòng của Tiêu Bạch.
Hàn khí trong cơ thể tựa như thủy triều, từng đợt, từng đợt tràn ra ngoài, khiến cho y không nhịn được, mà tìm kiếm thêm ấm áp.
Tiêu Bạch vốn đang ngủ say, đến nửa đêm thì bị sinh vật nào đó lộn xộn trong lồng ngực đánh thức, bất đắc dĩ ôm giáo chủ chặt thêm một chút, miệng không nhịn được thầm thì: "Cho nên mới nói, luyện cái loại võ công âm hàn như vậy làm cái gì..."
Câu đó giáo chủ không nghe được, y chỉ cảm nhận được bàn tay của Tiêu Bạch, tay hắn đặt trên thắt lưng của giáo chủ.
Chỗ ấy chính là nơi giáo chủ cảm thấy không thoải mái nhất, nhưng chỉ cần tay Tiêu Bạch khẽ xoa, cảm giác sẽ tốt hơn rất nhiều.
Tựa như tất cả hàn khí đều bị bàn tay ấm áp của hắn xua tan hết.
Đau đớn dần biến
"Chuyện vui vẻ mà hôm nay ngươi nói, sao không làm?"
Tiêu Bạch miễn cưỡng mở mắt thành một khe, nhìn bộ dáng chờ mong của giáo chủ, "Sáng sớm mai ta còn phải xuống núi, đêm nay không muốn làm."
"Vậy khi nào ngươi mới có tâm tư để làm?"
"Hai ngày nữa đi."
Nhận được câu trả lời, giáo chủ không hỏi lại nữa, xoay người ngủ.
Ngược lại, Tiêu Bạch lại thấy buồn cười, hắn càng ngày càng cảm thấy mình đang trêu đùa một tiểu hài tử.