Khi giáo chủ mê man tỉnh lại, trời đã sáng lắm rồi.
Thấy mình cả người trần trụi nằm trong chăn, lúc này mới nhớ ra đêm qua xảy ra chuyện gì.
Thời điểm đau đớn không chịu nổi, dường như y nghe thấy Tiêu Bạch ghé vào tai y thì thầm: "Thực ra vừa rồi gạt ngươi đó, hiện tại ta sẽ cùng ngươi làm đầy đủ chuyện vui vẻ."
Sau đó là hôn môi, thoát y, tay Tiêu Bạch vuốt ve khắp người y, hai người dần dần quấn lấy nhau... Cuối cùng tên kia tách chân y ra, đem thứ gì đó nóng bỏng lại cứng rắn tiến vào, hung hăng tiến nhập cơ thể y.
Thật sự rất đau! Hoàn toàn là đau càng thêm đau!
Giáo chủ rốt cuộc nhịn không được hét lên, hai tay y tóm lấy tay Tiêu Bạch đang chống đỡ hai bên y, móng tay hung hăng cấu vào da thịt người ta.
Y có xúc động muốn chặt Tiêu Bạch làm trăm mảnh! Chuyện vui vẻ cái gì? Rõ ràng đây là thống khổ lăng trì!
"Ngươi ra ngoài cho ta!!!" Giáo chủ dùng hết toàn lực nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ngoan, chờ một chút sẽ tốt hơn nhiều." Tiêu Bạch cúi đầu, khẽ hôn lên mặt y.
Sau đó y cảm giác được Tiêu Bạch khẽ chuyển động trong cơ thể y... Cứ mỗi một lần ra vào là như muốn lấy mạng của giáo chủ.
Nhưng một chuyện không thể không thừa nhận. Nơi giao hòa vô cùng nóng, tựa như bị cho một mồi lửa, sau khi Tiêu Bạch ra vào hơn mười lần,
Lại thêm một lúc, khoái cảm dần xuất hiện...
Tóm lại là một đêm hỗn loạn.
Quay đầu nhìn người đang nằm bên cạnh, hắn cũng đang tránh ánh mắt y.
"Ngươi gạt ta." Giáo chủ chất vấn, giọng khản đặc, "Tối qua ta rất đau! Đau đến mức tưởng như muốn giết ngươi!"
"Sau đó không phải vui vẻ sao?" Tiêu Bạch mỉm cười, khiến cho người ta cảm thấy như băng tuyết tan ra, gió xuân lướt qua mặt.
Không khống chế được, giáo chủ thấy mặt mình có chút nóng lên.
Đây rốt cuộc là vì sao?! Giáo chủ không muốn tìm hiểu!!