【 Chín 】
Người bước ra khỏi bóng tối thực ra là Dương Mạn.
Tiêu Bạch sắp xếp giáo chủ ổn thỏa trên giường rồi mới ra ngoài nói chuyện với Dương Mạn.
"Chuyện ngày đó ngươi nhờ ta hỏi kỳ thật rất dễ, lập tức đã nghe được tin tức." Dương Mạn tự rót cho mình một chén trà, "Giáo chủ Thương Nguyệt giáo bị thương, bế quan, cho nên ta cảm thấy người trong phòng kia tám phần chính là y."
"Nghe nói tên kia thích đeo một khuyên tai dài mảnh như ngân châm bên tai phải để làm ám khí, ngươi quay lại xem tai phải của y có lỗ hay không, nếu có vậy thì chắc chắn chín phần."
"Ừ, đó chính là hắn." Tiêu Bạch gật đầu, lỗ tai bên tai phải của giáo chủ hắn đã sớm nhìn thấy.
Bỗng có chút im lặng.
Mãi đến khi Dương Mạn uống no trà rồi, mới nhịn không được mà mở miệng: "Tiêu
"Đừng có dùng từ 'thượng' khó nghe như thế."
"Vậy ngươi ngủ với y."
Khóe miệng Tiêu Bạch giật giật.
"Hiện tại ngươi định làm thế nào?"
Tiêu Bạch nghĩ ngợi, đáp trả ánh mắt quan tâm của Dương Mạn, bình tĩnh nói: "Tiếp tục ngủ."
"..."