Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
“Giải Biệt Đinh, trừ khi em chết…… Không thì đời này anh đừng mong thoát khỏi em.
”
Mộc Dương không ngờ câu nói bướng bỉnh của cậu vào 5 năm trước giờ đãthành lời tiên tri, cậu thật sự sẽ chết.
Giải Biệt Đinh tự do.
Cậu cũng tự do.
*
Ồn ào quá……
Có ai đang khóc.
Mộc Dương mở mắt ra, nhận thấy mình đang đứng trước cửa phòng bệnh số 507.
Người đến người đi trên hành lang dài nơi bệnh viện, màu khuôn mặt mang theo mọi vẻ sầu thương.
Một đôi vợ chồng trung niên đang ghé vào trước giường bệnh gào khóc đến lạc giọng, làm người ta không khỏi nhớ tới thảm kịch người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Cậu ngẩn ra trong chốc lát, muốn an ủi bọn họ, nhưng bước chân lại khiếp đảm ngừng tại chỗ.
Bóng hình mà Mộc Dương không thể nào quen thuộc hơn đang đứng ở một bên khác của giường bệnh, vì đứng ngược sáng nên không nhìn rõ vẻ mặt.
Mộc Dương đi đến trước mặt Giải Biệt Đinh, cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Anh nhăn mày làm gì…… Xấu chết đi được.
”
Cậu muốn vuốt đôi mày đang nhíu chặt của Giải Biệt Đinh, nhưng tay lại trực tiếp xuyên qua cơ thể của đối phương.
Mộc Dương ngẩn người, cậu nhìn cái tay của mình, rồi nhìn theo ánh mắt Giải Biệt Đinh, thấy trên giường bệnh có một người đang nằm với sắc mặt tái nhợt ——
Gương mặt này trông giống cậu y như đúc.
Dáng hình khi đang ngủ say của cậu thiếu chút nét rạng rỡ, không còn vẻ tự phụ ương bướng của thường ngày, mà giờ đây ngũ quan tinh xảo đã nhuốm màu bệnh khí.
Mộc Dương lại quay đầu, đôi môi hồng nhạt của Giải Biệt Đinh đã mím thành một đường thẳng.
Sao cậu lại có thể quên……
Rằng cậu đã chết.
Cơ thể cậu mất vì bệnh nan y, còn tinh thần cậu đã chết đuối vì lao đầu vào một quãng thời gian dài 5 năm không có hồi kết.
“Giải Biệt Đinh, em phải đi rồi.
” Mộc Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay Giải Biệt Đinh, “—— anh có thấy đau lòng chút nào không?”
Đương nhiên Giải Biệt Đinh sẽ không trả lời, ánh mắt xuyên qua linh hồn mà nhìn cơ thể cậu.
“Được rồi.
” Mộc Dương ngoảnh đầu, nhìn chiếc nhẫn cưới chất phác trên ngón áp út của Giải Biệt Đinh, nói nghiêm túc: “Giải Biệt Đinh à, chúng ta đã không còn tương lai.
”
*
“Thầy Giải ơi ——”
“Thầy Giải?”
Giải Biệt Đinh chậm rãi mở hai mắt, cảm xúc trong đôi mắt đen như mực đó thật nhạt nhẽo, duy chỉ có đuôi lông mày là cau lại.
Trợ lý Giang Đản khẽ thở dài.
Từ khi người kia đi mất, tuy không thấy Giải Biệt Đinh đau lòng là bao, nhưng đuôi lông mày lại chưa từng thả lỏng, khiến người ta không xác định được rằng anh ôm tâm tư tình cảm gì với người kia.
Có lẽ là do vừa mới tỉnh ngủ, nên giọng Giải Biệt Đinh hơi trầm thấp: “Chuyện gì vậy?”
Giang Đản vô cùng lo lắng: “Ngài thật sự không định đi khám tim à?”
Hôm nay phải đi chụp quảng cáo, hiếm khi Giải Biệt Đinh mới được chợp mắt một lát ở trên xe, nhưng anh vẫn luôn vô thức che tim mình lại, đây cũng không phải lần đầu tình trạng này xuất hiện.
Giải Biệt Đinh nhìn về phía ngoài cửa sổ,