“Vì gặp kích thích nên tim anh ấy bị đau thắt, khả năng rất cao là trước đây tim đã không thoải mái trong một thời gian dài rồi, ví dụ như là trạng thái tim đập nhanh.
”
Bác sĩ đẩy mắt kính: “Cùng với việc thân thể của bệnh nhân rơi vào trạng thái mệt mỏi cao độ, hẳn là gần đây không nghỉ ngơi tốt, chuyện này khiến nhịp tim không được đồng đều, cũng là một cơ sở khiến bệnh tim cấp tính bộc phát.
”
“Anh ấy……” Mộc Dương nghiền đầu ngón tay, nghẹn ngào hỏi: “Sao còn chưa tỉnh?”
Đã hai ngày rồi.
“Cơ thể của anh ấy đã tới điểm giới hạn rồi, cần ngủ để bổ sung năng lượng.
” Bác sĩ nhắc nhở hữu nghị, “Nhưng nếu tim người bệnh vẫn luôn đập nhanh trong khoảng thời gian dài, nhịp tim hỗn loạn, thời gian lâu thì khả năng sẽ chuyển biến thành bệnh tim, người nhà cần chú ý một chút.
”
Trưa hôm đó Giải Biệt Đinh mới tỉnh dậy, hôn mê gần hai ngày.
Chuyện đầu tiên anh làm khi tỉnh lại chính là nhìn chung quanh một lượt, nhưng chỉ nhìn thấy bác sĩ, còn có Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên đang quan sát ngoài cửa kính.
Nếu tỉnh thì đã đủ tư cách kiểm tra, có thể đưa đến phòng bệnh bình thường.
Khi nằm lên xe cứu thương của viện, anh nghẹn ngào gọi: “Ba, mẹ.
”
Diêu Diên thở dài: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, nếu không mẹ cũng không biết nói thế nào với Dương Dương.
”
Giải Biệt Đinh sững sờ: “Em ấy……”
Diêu Diên giải thích: “Tìm được người rồi, nhưng bị gãy cẳng chân nên không tiện xuống giường.
”
Mộc Nam Sơn như vô tình nói: “Thằng hỗn đó ngồi xe lăn tới nhìn con mấy lần, nhưng bác sĩ không kiến nghị ngồi xe lăn trong khoảng thời gian dài như vậy nên cho nó trở về.
”
Giải Biệt Đinh chậm rãi ừ một tiếng, hô hấp nhẹ hơn nhiều.
Cho tới khi đến phòng bệnh bình thường, Giải Biệt Đinh mới nhìn thấy Mộc Dương đang ngẩn người dựa vào trên giường, chân phải của cậu bị treo lên cao, trông sắc mặt không được khỏe mạnh cho lắm, nhưng cũng có thể hiểu được vì những chuyện vừa xảy ra.
Giải Biệt Đinh dừng một chút: “Mộc Dương ——”
Mộc Dương ngẩn ra, cậu quay đầu định đứng dậy theo bản năng, rồi bị Mộc Nam Sơn nhanh tay ấn xuống: “Đừng động đậy!”
Mộc Dương cắn môi dưới, mãi cho đến khi Giải Biệt Đinh nằm lên trên giường bệnh, nhân viên y tế ra khỏi phòng, Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên cũng rời đi để mua bữa tối, thì vành mắt cậu mới từ từ đỏ lên, lẩm bẩm câu: “Tên lừa đảo.
”
Giải Biệt Đinh nhìn về phía chân cậu, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn: “Đau không?”
“Tôi không nói cho anh.
” Mộc Dương vừa tức vừa tủi thân, “Anh thấy không thoải mái thì sao lại không nói? Sao phải nói dối là nghỉ ngơi đủ? Đã bảo anh đi mà sao anh lại không đi!?”
Giải Biệt Đinh xuống giường, anh cũng mặc quần áo bệnh nhân giống Mộc Dương, nhưng mà lớn hơn chút so với của cậu.
Anh đi đến bên mép giường của Mộc Dương, định chạm vào mặt Mộc Dương, nhưng nâng tay rồi lại buông, di chuyển xuống chạm vào vết thương nhỏ đã kết vảy trên cánh tay Mộc Dương.
“Anh muốn đi cùng em.
”
Ngữ điệu Giải Biệt Đinh vẫn bình tĩnh như trước, không giống người suýt mất mạng: “Có đau không?”
“…… Không đau.
” Mộc Dương cúi đầu, bỗng dưng muốn khóc.
Thật ra từ khi cậu tỉnh lại cho đến bây giờ, cậu thấy rất áp lực.
Rõ ràng trong lòng mọi người đều biết rõ chân tướng, nhưng lại muốn gian khổ duy trì hoà bình ở bề ngoài, Mộc Dương có thể cảm nhận được rằng Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên đang cố gắng tránh đề cập về thân thế, cẩn thận không để cậu khổ sở.
Nhưng càng như vậy, trong lòng Mộc Dương càng đau.
Giải Biệt Đinh tỉnh, rõ ràng biết anh không yêu mình, nhưng có lẽ là hôn nhân đã mang đến thân phận người chồng, làm Mộc Dương vẫn là không tự chủ được mà đau khổ trước mặt anh, thậm chí còn hơi ỷ lại.
Giải Biệt Đinh không hỏi cậu sao lại chạy lên trên núi, cũng không hỏi cậu trốn ở nơi nào, chỉ ngồi bên mép giường, nâng tay sờ đầu Mộc Dương: “Lần sau đừng như vậy, anh không tìm thấy em.
”
Mộc Dương bị sờ đến mức run cả người, trong trí nhớ Giải Biệt Đinh chưa bao giờ đối xử thân thiết như vậy với cậu.
Kể cả là cái ôm vào mấy ngày trước cũng bị thiếu một vài thứ gì đó.
Cậu ngước mắt nhìn đôi môi tái nhợt của Giải Biệt Đinh, mở miệng thở dốc hơn nửa ngày mà cũng chưa nói được gì.
Bác sĩ nói trạng thái này của Giải Biệt Đinh đã liên tục tiếp diễn trong một khoảng thời gian dài, nhưng Mộc Dương lại không tìm được dấu vế nào.
Lúc này cậu mới nhận ra rằng, hình tượng bên ngoài của Giải Biệt Đinh vẫn luôn rất mạnh mẽ và thong dong, không ai biết sự khó chịu và không thoải mái của anh.
Dù Mộc Dương đã kết hôn 5 năm với Giải Biệt Đinh, sự hiểu biết của cậu về Giải Biệt Đinh cũng không hơn người khác là bao.
Cậu không biết Giải Biệt Đinh bị bệnh hay không, liệu có phải kiếp trước tim anh cũng không thoải mái?
Mà điều gì khiến anh không thoải mái? Bị kịch thích vì Giải Chi Ngữ qua đời ư?
Trước nay Giải Biệt Đinh luôn bình tĩnh tự nhiên đối với mọi người, nên không ai có thể tưởng tượng ra dáng vẻ yếu ớt khó chịu của anh.
“Giải Biệt Đinh…… Tôi không muốn trở về.
”
Mộc Dương hơi khổ sở hỏi: “Anh không thể sống một mình được ư?”
Đại khái là không được.
Giải Biệt Đinh không nói lời trong lòng ra, anh chỉ trầm giọng bảo rằng: “Mộc Dương, hôm đó em có bảo, đừng làm em cảm thấy anh cũng yêu ——”
Mộc Dương bịt miệng anh: “Anh đừng nói nữa.
”
Giải Biệt Đinh sửng sốt.
Mộc Dương bịt được hai giây thì lại cảm thấy tay như bị bỏng, vội vã buông ra: “Tôi nói những lời đó không phải để dùng bệnh tật uy hiếp anh, tôi chỉ……”
Chỉ gì?
Chỉ là không muốn mình hiểu lầm rồi còn ôm hy vọng, cũng không muốn khiến Giải Biệt Đinh đồng tình bởi vì bệnh của cậu.
Cậu không muốn bị bệnh để đổi lấy vài tiếng dịu dàng và kiên nhẫn của Giải Biệt Đinh, cậu muốn yêu thích và cả một đời.
Nhưng Giải Biệt Đinh không cho được.
Nếu thế thì cậu cũng không cần.
“Anh đừng coi là gánh nặng ——”
“Không phải gánh nặng.
”
Giải Biệt Đinh ngắt lời cậu, không tiếp tục chủ đề trước đó: “Không muốn đi thì không đi, anh ở bên em.
”
Ngực Mộc Dương run lên, mờ mịt nhìn anh.
*
Giải Biệt Đinh nói được thì làm được, muốn cùng Mộc Dương ở lại đây.
Chín ngày sau là họ xuất viện, Mộc Dương tự mình dọn đồ, chần chờ hồi lâu mới nói: “Mẹ, con muốn ở lại đây.
”
Mộc Nam Sơn phải trở về trước vì vấn đề công việc, ông muốn sau khi Mộc Dương cùng Giải Biệt Đinh xuất viện thì sẽ trực tiếp về thủ đô, ở lại nhà bọn họ một thời gian, dù sao Giải Biệt Đinh cũng không phải y tá nên không biết chăm sóc người khác, có bọn họ ở cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.
Diêu Diên lặng im trong chốc lát: “Mẹ đã mua vé máy bay.
”
Mộc Dương cúi đầu: “Tạm thời con chưa muốn trở về, bố mẹ đều phải làm việc, thế thì vất vả quá.
”
Tim Diêu Diên như nghẹn lại, Mộc Dương chưa từng nói như vậy với bà: “Có dì mà.
”
Mộc Dương ngừng một chút, đột nhiên nói thật nhẹ: “Con không quấy rầy dì đâu.
”
Trong phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh lại.
Hai người đều hiểu rõ “dì” là ai.
Diêu