Bảnh gỗ nâu vàng rực rỡ lấp lánh dưới ánh trăng, người cầm nó dường như cũng dịu dàng hơn chút vì ánh trăng như nước.
Mộc Dương không kìm chế được sương mù nơi vành mắt, xót xa khó nhịn.
“Ngủ đi.
”
Mộc Dương kéo chăn lên, nửa khuôn mặt vùi ở trong chăn.
Giải Biệt Đinh đặt khối gỗ bên gối Mộc Dương, nằm xuống ở một bên khác của giường.
Anh nhẹ nhàng vỗ Mộc Dương cách đệm chăn: “Tìm được nó rồi…… Đừng khóc.
”
“Ai cần anh lo!” Mộc Dương nghẹn ngào gầm nhẹ một câu, giống như con thú đang phát tiết nỗi khổ sở.
Giải Biệt Đinh do dự nhưng vẫn không rút tay về mà thử thăm dò tiếp tục vỗ, chỉ là không nói chuyện nữa, yên lặng dỗ dành cậu.
Bác sĩ tâm lý từng nói với anh, muốn giữ Mộc Dương thì anh phải học cách phân biệt cảm xúc của Mộc Dương.
Khi nào cậu thật sự muốn anh rời đi, khi nào chỉ đang bộc phát nỗi đau buồn.
Nếu một ngày nào đó từ cút của Mộc Dương khiến anh rời đi, thế thì có thể sẽ không vãn hồi được.
Điều khiến cho trong lòng Giải Biệt Đinh đau đớn chính là câu cuối cùng bác sĩ nói: Chồng của anh chắc cũng cần giải quyết một số vấn đề, có khả năng cậu ấy bị bệnh trầm cảm.
So với hội chứng khuyết thiếu cảm xúc thì bệnh trầm cảm lại quen thuộc hơn nhiều.
Nhưng hiện giờ internet phát triển nên rất nhiều người hiểu về bệnh trầm cảm trên các phương diện, cũng vẫn có nhiều người không coi trọng bệnh này, cho rằng đó chỉ là ra vẻ, quá yếu ớt.
Mặc dù không ít người lấy bệnh trầm cảm để thu hút sự chú ý, nhưng cũng còn có nhiều người phải cười và giấu đi nỗi đau của mình.
“Khả năng là cậu ấy không thật lòng muốn nổi giận với anh, khi nói những lời khó nghe đó thì có lẽ trong lòng cậu ấy cũng rất đau khổ —— nhưng cậu ấy không khống chế được bản thân.
”
Khi cậu ấy bắt đầu có bệnh trầm cảm, đại não sẽ không ngừng sản sinh ra chất khiến cảm xúc của con người không được ổn định, không phải vì cậu ấy muốn đau khổ, mà là sự suy giảm bài tiết của một vài chất đặc biệt trong cơ thể sẽ khiến cho người ta không thể vui vẻ nổi.
Đây cũng là lí do người bệnh phải uống thuốc, bởi vì đây không chỉ là vấn đề về cảm xúc mà còn là vấn đề về cơ thể và thần kinh.
Hình như Mộc Dương ngủ rồi.
Giải Biệt Đinh chống thân thể nhìn khuôn mặt đang yên lặng ngủ của cậu, dùng tay chạm vào gương mặt cậu.
Gió đêm vào mùa hạ rất mát, cũng không cần phải mở điều hòa, một cái chăn mỏng là đủ, muỗi ở bên ngoài cũng bị rèm cửa ngăn lại.
Vài luồng gió lạnh thổi qua làm lọn tóc của Mộc Dương phấp phới theo, in sâu vào đáy mắt của Giải Biệt Đinh.
*
Từ trước đến giờ Giải Biệt Đinh luôn thức dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi như một lão cán bộ, tuy rằng tối hôm qua vẫn ngủ không ngon lắm, nhưng so với những ngày tháng không thể đi vào giấc ngủ như khi trước thì đã tốt hơn rất nhiều.
Vì thế Mộc Dương vừa mở mắt đã ngửi thấy mùi thức ăn nồng đượm.
Giải Biệt Đinh đi vào: “Chào buổi sáng.
”
Anh vẫn mặc như ngày thường, áo sơmi tơ lụa màu đen dài tay cùng với quần dài thoải mái khi ở nhà, có lẽ vì trên tay anh còn đang bê cốc sữa nên trông dễ gần hơn nhiều.
“…… Chào buổi sáng.
” Mộc Dương trả lời rất nhỏ.
Ánh mắt Giải Biệt Đinh khẽ dao động, sau đó lấy ly nước cùng bàn chải đánh răng, rồi lấy chậu nước cho Mộc Dương đánh răng.
Rửa mặt cũng vậy, anh bưng một chậu nước ấm dùng khăn lông để lau.
Sau khi làm xong mọi thứ thì không biết Giải Biệt Đinh lấy ra một cái bàn từ đâu, có thể trực tiếp dán vào hai bên sườn của Mộc Dương nên cậu không cần xuống giường.
Bữa sáng rất đơn giản, nước súp thịt bằm được chế biến từ nước tương trộn đều với mì được trụng qua nước lạnh*, vừa thơm ngon vừa nhẹ nhàng.
*Đoạn này mình không chắc nha =))) chém bừa theo gg đó =)))
Nhưng Mộc Dương vẫn ăn rất chậm, phải gần một phút với nuốt một ngụm, chiếc đũa cũng cọ tới cọ lui trên mâm, trông cậu không có hứng ăn.
Giải Biệt Đinh hơi nhăn mày, nhớ tới lời bác sĩ nói ——
“Tôi chỉ cảm thấy cậu ấy có khuynh hướng trầm cảm, nhưng để cậu ấy gặp bác sĩ cũng là chuyện vô cùng khó khăn, anh có thể quan sát trước mấy ngày, cũng có thể dẫn cậu ấy đi ra ngoài giải sầu một chút, vào thời điểm đầu thì người bên cạnh khuyên có lẽ sẽ hiệu quả hơn bác sĩ.
”
Đi ra ngoài giải sầu hiển nhiên là không thể thực hiện được, trên đùi Mộc Dương còn bó thạch cao, phải chờ đến khi tháo thạch cao xuống mới được.
Mà ăn không ngon là biểu hiện điển hình lúc đầu của bệnh trầm cảm, Mộc Dương đã có báo hiệu điều này từ trước.
Mộc Dương bỗng mở miệng: “Tôi……”
Giải Biệt Đinh ngước mắt: “Làm sao vậy?”
Mộc Dương nắm đũa, hơi gian nan mà mở miệng: “Tôi muốn đi WC……”
“……” Giải Biệt Đinh buông đũa, “Xin lỗi, là anh sơ sót.
”
Giải Biệt Đinh chưa bao giờ phải chăm sóc người khác, tất nhiên sẽ rất khó để chu đáo về mọi mặt.
Giọng Mộc Dương hơi chát: “Tôi không muốn dùng bô.
”
“Vậy không dùng.
”
Giải Biệt Đinh dời bàn nhỏ đi, trực tiếp bế Mộc Dương lên.
Thân thể Mộc Dương cứng đờ, cho đến khi bị đặt đứng một chân bên cạnh bồn cầu thì cậu mới hồi phục tinh thần lại.
Giải Biệt Đinh: “Cần hỗ trợ không?”
“…… Không cần, anh đi ra ngoài đi.
” Mộc Dương cố chấp mà muốn tự mình giải quyết, Giải Biệt Đinh bất đắc dĩ chỉ có thể lui về phía sau mấy bước.
Nhưng rất khó để quen đứng thẳng bằng một chân, Mộc Dương vừa cởi quần xong thì thân thể lảo đảo, cậu nhắm chặt mắt, cơn trong dự đoán cũng không đến, mà cậu rơi vào trong lồng ngực ấm áp, vô cùng vững chãi.
Giải Biệt Đinh ôm hắn cậu đứng vững một lần nữa, khẽ thở dài: “Anh đỡ em được không? Anh không nhìn đâu.
”
Mộc Dương cứng người không trả lời, hẳn là ngầm đồng ý.
Qua một phút thì tiếng nước mới vang lên, Giải Biệt Đinh ở bên cạnh rũ mắt, cho đến khi Mộc Dương nghẹn ngào nói xong rồi thì mới bế người lên, đặt lại trên giường.
Không biết khăn ướt trên bàn được mua từ khi nào, Giải Biệt Đinh lấy hai miếng lau tay cho Mộc Dương: “Ăn thêm đi.
”
Mộc Dương trầm mặc mà cầm lấy chiếc đũa, lần này ăn tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Dường như cả ngày Giải Biệt Đinh đều xoay quanh cậu.
Nấu cơm cho cậu, đổ nước cho cậu, ôm cậu vào phòng vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý.
Tới buổi tối thì lau người lại là một việc khiến người ta tê da đầu.
Mùa hè nào mà chẳng ra mồ hồi, trên người cứ dính dính, không tắm thì khó chịu đựng nổi.
Cuộc hôn nhân 5 năm ở kiếp trước, tuy Giải Biệt Đinh không muốn đáp lại Mộc Dương, nhưng hiểu biết của anh về Mộc Dương có khả năng nhiều hơn rất nhiều so với những gì Mộc Dương tưởng tượng.
Anh biết Mộc Dương không ăn cà chua, không ăn gừng, chỉ nguyện ý ăn hai miếng rau thơm khi dùng lẩu, biết cậu thích hoa hồng và cũng biết cậu ưa sạch sẽ.
Nếu không Giải Biệt Đinh sẽ không mang Mộc Dương đi ngâm nước trong phòng năm phút rồi lại đưa về giường mỗi khi cậu say rượu về muộn.
Vì thế nên tuy Mộc Dương không yêu cầu, nhưng Giải Biệt Đinh vẫn giống tối qua, bưng một chậu nước tới lau cho Mộc Dương.
Eo bụng là nơi mẫn cảm đến tột cùng, Mộc Dương cuộn tròn đầu ngón tay, lúc nắm lấy tay