“Mộc Dương?” Kiều Viện ngẩn ra một chút, khi nhìn thấy Giải Biệt Đinh thì hơi kinh ngạc, “Thầy Giải?”
Cả người Mộc Dương run lên, nắm chặt tay Giải Biệt Đinh, vô lực mà lặp lại: “Về nhà……”
Lòng Giải Biệt Đinh chấn động đến mức run lên, không để ý đến câu hỏi của Kiều Viện mà trực tiếp đẩy Mộc Dương ra giữa cầu thang, để lại người đàn bà sững sờ cùng Kiều Viện đang suy tư ở đó.
……
Đi vào một hẻm nhỏ không người, bóng của tường bao trùm lên hai người, Giải Biệt Đinh gắt gao ôm Mộc Dương, vỗ nhẹ sau lưng cậu mà trấn an: “Không sao rồi.
”
Mộc Dương không khống chế được sự kinh hoảng của mình khi gặp mẹ đẻ, toàn thân sẽ như bị tê liệt, không thể động đậy.
Đôi môi trắng bệch của cậu run run: “Anh đừng nhìn cô ấy……”
Giải Biệt Đinh hơi giật mình: “Cái gì?”
“Anh không phải của cô ấy……”
Giải Biệt Đinh nói theo cậu: “Không phải, là của em mà.
”
Mộc Dương từng nghĩ rằng, nếu cuộc sống của cậu và Kiều Viện không thay đổi, vậy có lẽ người ở bên Giải Biệt Đinh và kết hôn cùng anh sẽ là Kiều Viện.
Ai lại không thích Giải Biệt Đinh cơ chứ?
Mà Kiều Viện cũng rất tốt, hiểu chuyện nghe lời hơn cậu, cũng vô cùng thoải mái hào phóng, mỗi một lời nói hành động đều có thể khiến người ta cảm thấy thích.
Nếu đổi lại là cô ấy, vậy có lẽ cuộc hôn nhân này không cần phải cưỡng cầu, trở thành một giai thoại trai tài gái sắc.
Mộc Dương chỉ nghĩ như vậy một lần, sau này vẫn luôn đè nặng ý niệm đó như thể đang tự lừa mình dối người.
Sự chăm sóc của Giải Biệt Đinh dành cho cậu mấy ngày nay lại làm suy nghĩ trong bóng tối đó mọc rễ nảy mầm, nhưng khi một mình thì lại nghĩ, rốt cuộc cậu có gì đáng giá để Giải Biệt Đinh thích?
Giải Biệt Đinh không thiếu cái gì, cậu cũng không thể làm gì cho đối phương, chẳng lẽ chỉ dựa vào tình cảm của cậu thôi ư?
Nhưng cậu đã đánh mất ba mẹ, Giải Biệt Đinh……
Mộc Dương vẫn luôn run rẩy, nắm chặt quần áo của Giải Biệt Đinh không chịu buông.
Giải Biệt Đinh không thể cử động, chỉ có thể ôm lấy Mộc Dương trên xe lăn bằng tư thế bất tiện, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng buồn…… Những chuyện đó không phải do em, là bà ấy sai.
”
Bọn họ ở ôm nhau trong bóng đêm, hai trái tim khiếm khuyết cận kề bên nhau, va chạm dồn dập, bình bịch.
Giải Biệt Đinh khó có thể thấy mà hôn sợi tóc Mộc Dương: “Chúng ta đi thôi.
”
“Được……”
Giải Biệt Đinh hơi buông Mộc Dương ra, nhìn vành mắt ướt át của cậu nghiêm túc nói: “Rời khỏi thành phố này.
”
Mộc Dương lại kích động lên: “Đừng! Đừng quay về……”
Cậu dùng sức đẩy Giải Biệt Đinh, lại bị giữ đôi tay lại, Giải Biệt Đinh tiếp lời cậu: “Không quay về, chúng ta đi nơi khác.
”
Nếu cứ luôn ở huyện thành nhỏ đang ẩn giấu câu chuyện xưa này, tim Mộc Dương cũng sẽ luôn bị giam cầm ở đây, vĩnh viễn không được giải thoát.
Lần đầu Giải Biệt Đinh hiểu rõ như vậy, anh đến để đưa Mộc Dương rời đi, đi đâu cũng được, chỉ cần rời xa nguyên nhân khiến cậu đau khổ.
Mãi cho tới khi đến khu nhà thì cảm xúc của Mộc Dương mới chậm rãi ổn định, hô hấp không dồn dập như trước nữa.
Trên đường trở về, Giải Biệt Đinh tùy ý tìm siêu thị rau quả để mua đồ, lúc đến cửa khu nhà thì thấy chủ nhà đang cùng gia đình hộ khác chơi cờ tướng.
“Tiểu Giải với Tiểu Dương trở lại rồi à? Ở đây có đường rim này, có muốn ăn không?”
Mộc Dương há miệng thở dốc, giọng cũng nhỏ đi: “Không cần đâu ạ, cảm ơn bác.
”
Cậu vẫn luôn cúi đầu, hơn nữa còn đeo khẩu trang nên không ai thấy được vẻ chật vật trên khuôn mặt cậu
Trở lại trong phòng nhỏ, Giải Biệt Đinh ôm cậu về trên giường: “Chờ anh một lát.
”
Hai phút sau, Giải Biệt Đinh bưng một chậu nước ấm đi vào, dùng khăn lông thấm ướt lau mặt cho Mộc Dương.
Ít ai khóc mà còn có thể trông đẹp đẽ, Mộc Dương cũng giống vậy, ngoại trừ việc không có nước mũi thì trên mặt vô cùng hỗn loạn, nước mắt đã khô dính trên da, vành mắt cũng sưng, miệng thì cắn ra máu.
Giải Biệt Đinh xoa nước mắt trên mặt cậu từng chút một: “Có muốn đi đâu chơi không?”
Mộc Dương chậm chạp lắc đầu: “Không đi……”
Giải Biệt Đinh véo nhẹ lên cằm Mộc Dương, vuốt sợi tóc mướt mồ hôi của cậu: “Mộc Dương, được sinh ra không phải lỗi của em, để bác trai bác gái xử lý đi, được chứ?”
Mộc Dương quay mặt đi, không nói lời nào.
“Bọn họ rất yêu em, cũng sẽ không bỏ mối quan hệ với em vì Kiều Viện đâu.
” Giải Biệt Đinh nắm tay Mộc Dương, “Chúng ta đi ra ngoài đi, đến khi trở về sẽ ổn thôi.
”
“Bọn họ không cần tôi……”
Từ bỏ rồi.
Kiếp trước sau khi công bố thân thế xong thì bọn họ không có liên hệ lại.
Bởi vì Mộc Dương bị hoảng sợ, cậu sợ rằng khi gặp lại một lần nữa thì sẽ xé rách da mặt, sợ người cha mẹ đã từng là tốt nhất sẽ hận cậu: “Mày không phải là con tao, mày là tên ăn trộm!”
Có lẽ Mộc Dương cũng chưa từng phát hiện rằng kể cả có sống lại thì cậu vẫn sợ điều này sẽ xảy ra.
“Không đâu.
” Giải Biệt Đinh quay mặt Mộc Dương, đối diện với cậu, “Bọn anh vẫn luôn ở đây.
”
Anh mang lòng riêng mà thêm chữ ‘ anh ’ vào, có lẽ anh sẽ có thêm được một khoảng thời gian nữa, chờ Mộc Dương hoàn toàn trở về dáng vẻ tuỳ ý, và tiếp tục không cần sự tồn tại của anh thì lại đi vào biển người cũng không sao.
Mộc Dương mở miệng thở dốc, không nói gì.
Cậu chỉ cố hết sức giơ tay, muốn vuốt đôi mày nhíu chặt của Giải Biệt Đinh: “Anh đừng như vậy……”
Giọng cậu thật nhẹ: “Tôi sợ.
”
Sau khi tim Giải Biệt Đinh đau thắt và hôn mê trong bệnh viện hai ngày thì lông mày của anh chưa từng thả lỏng.
Mà Mộc Dương chỉ có thể quan sát ở bên ngoài, muốn duỗi tay vuốt cũng không làm được.
Giải Biệt Đinh hơi giật mình, anh cố gắng thả lỏng mày: “Được, anh không như vậy nữa, em cũng nghe lời, được không?”
Mộc Dương cúu đầu, ừ một tiếng thật nhỏ: “Tôi đói.
”
Giải Biệt Đinh lập tức nói: “Anh đi nấu cơm.
”
Giải Biệt Đinh vốn định mua đồ ăn xong thì đưa Mộc Dương ra ngoài ăn bữa sáng, hình như một nhà làm bánh bao mà Mộc Dương rất thích, ít nhất trong vài lần Giải Biệt Đinh mua thì cậu đều ăn hết.
Nhưng không ai nghĩ sẽ gặp phải mẹ Kiều, cảm xúc của Mộc Dương hoảng loạn ngay lập tức.
“Em chơi điện thoại một lát đi, sẽ ổn sớm thôi.
”
Giải Biệt Đinh vỗ đầu Mộc Dương, đứng dậy đi ra ngoài.
Mộc Dương ngồi yên một hồi lâu, trong mắt không hề có ánh sáng, tựa như không nghĩ gì, mà cũng giống như đang nghĩ về mọi thứ.
Rời khỏi nơi này thì cậu còn có thể đi đâu?
Thủ đô ngợp trong vàng son không thuộc về cậu, khói lửa nhân gian của thành nhỏ cũng không thuộc về cậu.
Cậu không có nơi thuộc về, nhưng cứ yên ổn chết đi theo vận mệnh an bài cũng coi như là tìm được lối về.
Kiếp trước khi bị bệnh nặng, cậu từng nghĩ để lại di nguyện cho Giải Biệt Đinh, rằng chờ sau khi cậu chết thì rải tro cốt vào biển rộng, bay tới nơi nào thì ở nơi đó.
Dù sao hộ khẩu của cậu còn ở chỗ ba mẹ, dòng người thân trên bia mộ ghi tên họ chẳng phải là làm khó người ta quá rồi sao.
Nhưng cậu lại nghĩ rằng, đều phải đã chết thì ích kỷ thêm một lần, ít nhất mộ bia đó có thể chứng minh rằng cậu đã tồn tại trên đài, từng làm con của Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên, cũng từng là người bạn đời pháp lý của Giải Biệt Đinh.
Máy tính bảng có thông báo, đẩy một hot search lên.
# câu chuyện về tôi cùng thần tượng ở chung một bệnh viện #
Hai chữ bệnh viện này làm Mộc Dương nhạy cảm hơn mà run mí mắt, khi nhấn vào thì thấy một bức anh, tuy rằng ảnh chụp sườn mặt khá mờ, nhưng Mộc Dương vẫn nhận ra đây là Giải Biệt Đinh.
Giải Biệt Đinh mặc bộ quần áo thường ngày, đeo khẩu trang đang thanh toán viện phí, không nhìn rõ được sắc mặt.
—— đã nhiều ngày qua đi nhưng tôi vẫn không nhịn được mà phải đăng, không biết Giải thần* thế nào.
*Cũng là một cách gọi như thầy Giải í, mà với Giải thần thì mình đang không biết nên chỉnh như nào nên mình để nguyên nhé, ai biết thì nhắc mình nha
—— thật hay giả…… Giải thần bị bệnh à?
—— làm gì có ai bị bệnh mà tự đi trả viện phí, hơn nữa còn là nhân vật của công chúng, đây chắc chắn không phải nam thần của tôi.
—— có gì nói đó, đúng là rất giống thật…… Dáng người giống nhau như đúc, độ cong của mũi cũng rất giống.
—— tuy rằng không nhìn rõ đôi mắt, nhưng đuôi mắt thầy Giải hơi xếch lên thật, trước kia tôi luôn nghĩ lúc thầy Giải cười rộ lên chắc chắn rất đẹp!
—— anh ta mặt liệt còn gì? Mỗi lần đều diễn nhân vật không khác gì nhau, may mắn nên mới giật giải thôi.
—— trên lầu bị bệnh à? Cô thử may mắn đóng một bộ rồi lên tiên luôn đi?
—— Thầy Giải của chúng tôi không giống nam idol loè loẹt nào đó, vừa ẻo lả lại vừa không kị nam nữ, vừa nhìn thấy ai có địa vị cao là bắt đầu nịnh hót rồi cười như hoa cúc ấy ( đừng nhìn, tôi nói về người trong ava của cô đấy!)
—— đừng cãi nhau nữa…… Trọng điểm của bức ảnh này là đó có phải thầy Giải hay không chứ?
—— tôi đã hỏi người đại diện rồi, nhưng có vẻ không phải, có minh tinh nhà ai đi nằm viện rồi lại tự trả viện phí?
—— mặc kệ người này có đi hay không…… Nhưng đã hai tháng rồi thầy Giải chưa có động thái gì……
—— tin tức trong ngành nè, có khả năng thầy Giải đã xảy ra chuyện rồi, anh ấy mới giải ước phim mới của đạo diễn Yến.
—— đệt, thật hay giả đó?
—— không thể nào! Đạo diễn Yến đã chỉ định là muốn thầy Giải làm nam chính, sao có thể dễ dàng giải ước được?
……
Trên mạng đã nổ tung chảo, người bị mắng idol cười như hoa cúc đã phản kích lại, nói không lựa lời:
—— nhãi con nhà tôi còn là người, không giống mặt liệt nhà cô suốt ngày tỏ ra lạnh lùng như có ai thiếu anh ta 80 vạn, chúc người trong ava cô ở trong bệnh viện cả đời không ra nổi! ( giải ước với