Giải Biệt Đinh không thể ăn cay thật, sau khi lấy miếng ớt cay thì anh lập tức buông Mộc Dương ra, đặt miếng ớt cay trong miệng lên bàn, màu môi so với ngày thường đậm hơn chút.
“Khụ khụ……”
Mộc Dương bị sặc bởi nước miếng của mình, còn mang theo cả vị cay, Giải Biệt Đinh vừa vỗ nhẹ sau lưng cậu vừa lấy ly nước đặt bên đôi môi mềm mại của Mộc Dương, rót nước vào để giảm độ cay.
Mộc Dương túm chặt lấy ống tay áo của Giải Biệt Đinh, từ trong hai tròng mắt màu đen có thể thấy ảnh ngược của pháo hoa phía sau, tiếng “bùm bùm” trước đó là do nó.
Cậu quay đầu nhìn lại, ở ban công bên kia của du thuyền đang biểu diễn tiết mục bắn pháo hoa, pháo hoa với đủ mọi màu sắc nổ vang giữa không trung, theo sự di chuyển của du thuyền mà để lại hình cung trên bầu trời, mặt biển màu xanh đen cũng trở nên bắt mắt vì sự tồn tại của pháo hoa.
Mộc Dương chần chờ một giây, cầm lấy camera nhắm vào sườn du thuyền, điều chỉnh máy chờ đợi pháo hoa tiếp theo buông xuống.
Tiếng đếm như ẩn như hiện vì khoảng cách xa: “Năm, bốn…… hai, một!”
Pháo hoa long trọng nhất đêm nay đã bởi vậy mà nở rộ, một tiếng “tanh tách” vang lên, ảnh chụp đã ghi lại khoảnh khắc này.
Mộc Dương quay người lại, há mồm ăn thịt bụng mà Giải Biệt Đinh đút, cúi đầu nhìn chằm chằm ảnh mới chụp.
Màn đêm, pháo hoa lộng lẫy chiếu sáng nửa không trung, du thuyền tiến lên trên mặt biển thâm thuý, nhóm người trên sân thượng giơ chén rượu cười vui, mọi thứ đều rất tốt đẹp.
Có vẻ như trang trí cũng thừa.
Tuy trong màn ảnh không có Mộc Dương cùng Giải Biệt Đinh, nhưng đây cũng coi như là hồi ức chung của bọn họ.
Giải Biệt Đinh nghiêm khắc tuân thủ lời dặn dò của người phục vụ, chỉ nấu mười lăm giây rồi vớt thịt bụng ra, đặt vào bát của Mộc Dương.
“Buổi tối muốn chơi gì không?”
Mộc Dương rũ mắt nhìn chân mình, thật ra cậu không tiện để chơi gì lắm.
Ban đêm du thuyền vẫn bật đèn đuốc sáng trưng, dù là trong nhà hay ngoài nhà đều có vô số phương tiện giải trí, bên ngoài có xiếc thú, sân khấu nhạc nước, trong nhà thì có các tiết mục biểu diễn, rạp chiếu phim, phòng tập thể thao, quán bar……
Hầu như là những trò giải trí mà mọi người nghĩ đến đều có hết trên thuyền.
Nhưng ngoại trừ theo dõi tiết mục, Mộc Dương gần như không thể tham dự.
“Em muốn ngắm biển.
”
“Được.
”
Phòng của bọn họ cũng có thể ngắm biển với khoảng cách gần, nhưng tóm lại cảm giác vẫn khác khi đứng trên boong tàu.
Gió biển rất lớn, hai người chậm rãi đi tới boong tàu ở đuôi thuyền, du khách ở đây không nhiều lắm, chủ yếu tụ tập ở mũi tàu cùng bên trong thuyền, nhưng tính ra khá an tĩnh.
Mộc Dương ngơ ngẩn nhìn sóng biển mà du thuyền tạo nên, trước mắt là biển rộng mênh mông vô bờ, những ký ức làm người ta khổ sở, đau đớn trên đại lục dường như đều cuồn cuộn trôi xa theo sóng biển, ngoại trừ buồn bã còn khiến tim đập nhanh một cách khó hiểu.
“Giải Biệt Đinh.
” Mộc Dương nắm lấy tay anh, hai người một ngồi một đứng, cùng nhìn một phương hướng.
“Hửm?”
“Nếu anh có thể trở lại 5 năm trước, anh muốn làm điều gì nhất?”
“……”
Rất lâu sau mà Giải Biệt Đinh vẫn không nói gì, Mộc Dương đang sững sờ không nhìn thấy Giải Biệt Đinh khẽ chạm vào trái tim, sau đó vội buông xuống, nhẹ nhàng hỏi lại: “Em thì sao?”
Anh không có gì muốn làm, chuyện duy nhất phải làm thì đang tiến hành ——
Muốn thanh niên đang ngồi trên xe lăn bên người sẽ bình an hỉ nhạc.
“Em á?” Mộc Dương nắm chặt tay Giải Biệt Đinh, “Nếu chỉ trở lại 5 năm trước, có lẽ em không làm được gì.
”
Đúng là cậu chưa hoàn thành tốt việc gì, chuyện gì cũng hỏng bét.
Nhưng nếu trở lại rất nhiều năm trước, đến lúc cậu còn chưa sinh ra, cậu sẽ đi tìm Lộ Uyển, nói với bà rằng: “Giết tôi đi.
”

Nếu nhất định phải đổi cậu thì đừng làm cho sinh mệnh trong bụng bà được chào đời.
Đỡ cho nhiều người phải thống khổ vì sự tồn tại của cậu.
“Không.
” Giải Biệt Đinh phủ nhận cách nói của cậu, “5 năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
”
Ngữ điệu Giải Biệt Đinh hơi kỳ lạ, Mộc Dương nghiêng mắt nhìn qua, Giải Biệt Đinh đang nhìn về chân trời xa xa, ống tay áo tơ lụa màu đen bị gió thổi phấp phới, trong mắt lập loè vẻ tối tăm mà cậu không hiểu.
Mộc Dương muốn trở về.
Bởi vì Giải Biệt Đinh quá thu hút sự chú ý, một người đẹp ngoại quốc tóc vàng đã quay đầu lại nhìn Giải Biệt Đinh ít nhất sáu lần.
Một người phục vụ bưng khay rượu vang đỏ đi qua đám người, sau khi chạm mắt Mộc Dương thì lập tức đi tới: “Hai anh có gọi rượu vang đỏ không?”
Giải Biệt Đinh trực tiếp từ chối: “Xin lỗi, em ấy không thể uống rượu.
”
Mộc Dương nhìn chất lỏng đong đưa trong chén rượu, đột nhiên trong miệng hơi khô.
Dù đã lâu cậu chưa uống rượu, tuy cậu không rượu nghiện, nhưng trong một tháng sẽ uống khoảng hai ba lần.
Mộc Dương: “Giải Biệt Đinh, em khát.
”
Giải Biệt Đinh: “Trở về uống nước ấm.
”
Mộc Dương: “…… Muốn uống đồ lạnh cơ.
”
Giải Biệt Đinh không dao động: “Trong phòng có nước khoáng lạnh.
”
Mộc Dương: “……”
Nhất thời người phục vụ không biết có nên đi hay không, chỉ có thể đứng tại chỗ mỉm cười.
Giải Biệt Đinh nghiêng mắt nói với cậu: “em ấy chưa tròn 18 tuổi, không thể uống rượu.
”
Người phục vụ mang vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, khung xương của Mộc Dương không lớn, ngồi ở trên ghế cũng không nhìn ra chiều cao, hơn nữa mặt vừa nhỏ vừa trắng, rất dễ nhầm lẫn tuổi.
Người phục vụ lập tức nở nụ cười xin lỗi với Giải Biệt Đinh, phóng khoáng xoay người rời đi.
“……?” Mộc Dương u oán mà nhìn chằm chằm Giải Biệt Đinh.
“Chờ thân thể em tốt rồi thì uống như nào cũng được.
” Giải Biệt Đinh rũ mắt nhìn cậu.
“Anh uống cùng em nhé?”
“…… Được.
”
Mộc Dương móc điện thoại ra: “Anh nói lại đi.
”
Giải Biệt Đinh: “…… Gì cơ?”
Mộc Dương: “Nói lại câu sẽ uống cùng em đó.
”
Chờ Giải Biệt Đinh nói lại xong thì Mộc Dương tắt ghi âm: “Nói chuyện phải giữ lời, nói dối là heo.
”
“……”
Gió biển ở đuôi thuyền quá lớn, Mộc Dương mặc rất mỏng, Giải Biệt Đinh nhíu mày một cách khó thấy, bởi vì là ngày đầu nên Đàm Giác nghĩ có thể bọn họ sẽ nghỉ ngơi hoặc tự do hoạt động, nên chưa chọn hoạt động gì cho họ.
Giải Biệt Đinh nhớ tới danh sách tiết mục trên du thuyền đêm nay, nghĩ đến một điểm đến —— rạp chiếu phim.
Mộc Dương dựng thẳng một ngón tay.
Giải Biệt Đinh hiểu ngay lập tức, khom lưng hôn một cái lên môi cậu.
Trước khi đi, Mộc Dương còn quay đầu lại liếc người đẹp tóc vàng mơ ước Giải Biệt Đinh kia, âm thầm hừ một tiếng.
Mười lăm phút sau, Mộc Dương ngồi ở đại sảnh, yên lặng nhìn poster khủng bố trên màn hình lớn.
Cậu chỉ muốn trở lại mười lăm phút trước, ngăn việc bị mua chuộc bởi một nụ hôn, quên mất chưa hỏi phim gì đã đồng ý rồi.
Đã là phim ma mà còn 4D.
Giải Biệt Đinh còn cầm hẳn một chai nước đá riêng cho cậu.
Đột nhiên cậu muốn trở về ngủ.
Mộc Dương: “Em……”
Giải Biệt Đinh: “Lần đầu tiên chúng ta xem phim cùng nhau.
”
“……”
Còn kịp nói “Em mệt” thì đã bị Mộc Dương nuốt lại ngay lập tức.
Đúng thật là lần đầu tiên.
Kiếp trước Mộc Dương đã hy vọng vô số lần được cầm tay Giải Biệt Đinh đi trên đường như những cặp đôi bình thường, không kiêng nể gì mà hẹn hò, xem phim, vào khách sạn tình thú……
Nhưng chưa kể đến việc Giải Biệt Đinh là nhân vật của công chúng, chỉ riêng chuyện Giải Biệt Đinh không thích cậu cũng đã đủ để từ chối tất cả yêu cầu của cậu.
5 năm đó, Giải Biệt Đinh quay năm bộ phim điện ảnh, mỗi một lần đều chỉ có Mộc Dương ôm