Yuan: Đối với em chỗ nào không tốt?
Giang Hạc nhìn tin nhắn trên điện thoại, nhất thời sững sờ trố mắt một lát, nhớ tới chuyện tối hôm đó đồ vật bị nước trong phòng tắm cuốn trôi, chờ lúc cậu phục hồi tinh thần, chính mình thời điểm đó đã làm trò gì, thì xấu hổ vô cùng.
Thế cho nên xấu hổ đến mức không biết đi trả lời người ta như thế nào.
Giang Hạc cũng là nam nhân, cậu cũng có những khả năng mà một người đàn ông cần phải có, đối với vấn đề sinh lý của mình, cậu không còn lạ lẫm. Nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình đối mặt với hình ảnh của một người che mặt.... Lại làm ra loại sự tình này.
Điều này khiến cậu rất xấu hổ, xấu hổ đến mức vài ngày cũng không dám mở điện thoại, thậm chí thấy tin nhắn bên kia gửi cho cậu, cậu còn không biết phải trả lời như thế nào
Giang Hạc từ trước đến nay chưa bao giờ là người thiếu quyết đoán, nhưng kể từ đêm đó, cậu bắt đầu do dự.
Bởi vì cậu không biết làm thế nào để giải quyết mối quan hệ.
Cậu là một người công tư phân minh rõ ràng, chuyện làm ăn chưa bao giờ mang về nhà làm, thà thức khuya ở công ty chứ không tan làm ở văn phòng trong nhà, chuyện trong nhà thì lại càng không đem nói ở công ty.
Đối với Giang Hạc, người nhà là người nhà, công việc là công việc, cậu phân chia từng khu vực rõ ràng và không bao giờ vượt qua ranh giới.
Cô gái tên Viện Viện này coi như là một vị đặc lập độc hành* của Giang Hạc, cậu lúc trước nghĩ rằng ngoài công việc có một đối tượng trò chuyện thú vị như vậy thì thật tuyệt, nhưng Giang Hạc chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại hoàn toàn ngoài dự liệu của cậu.
(*) Có nghĩa là mô tả khát vọng cao cả và phong tục tập quán khác nhau của con người.
Cậu phải làm gì khi đối phương không phải là đối tượng thân cận, đối tượng hẹn hò giấu mặt cũng không có giám làm ra hành động như vậy.
Có lẽ nên đem cô xóa bỏ, để mọi thứ trở lại con đường đúng đắn, mới là quyết định chính xác nhất, nhưng Giang Hạc giống như không làm được.
Giang Hạc nhất thời thấy khó nhằn .
“Giang Tổng, Giang Tổng.” Giang Hạc sững sờ hồi lâu, Phùng Du vẫn đang chờ cậu quyết định có chút nhịn không được phải cắt đứt.
Giang Hạc định thần lại, buông điện thoại xuống, mê mang nhìn cô: "A...?"
Phùng Du nhìn Giang Hạc một cách kỳ quái, đem một xấp văn kiện đặt ở trước mặt cậu: "Anh xem kế hoạch này nên làm như thế nào?"
Giang Hạc tỉnh táo hơn một chút, cầm tài liệu lên, lật vài trang rồi lắc đầu: "Không đủ mới lạ, vô cùng cũ, có nhiều chỗ còn rườm rà. Khách hàng đang theo đuổi là hình thức tối giản, công năng nhiều nghe vào rất không tồi, cuối cùng sẽ chỉ trở thành gánh nặng chồng chất của bộ nhớ. Lấy về một phần làm một cái mới. Suy nghĩ nhiều hơn từ quan điểm của khách hàng. "
Phùng Du cẩn thận nghe Giang Hạc gợi ý, ghi chép từng cái một, mấy văn bản tài liệu mang theo vào văn phòng cũng coi như đồ bỏ.
Cô vừa đi, Giang Hạc lại một lần nữa cầm điện thoại bắt đầu trò chuyện.
Giang Hạc: Đối với danh dự của cô không tốt.
Đợi một lúc không thấy đối diện trả lời thuyết phục, sợ đối phương sinh khí nên giải thích.
Giang Hạc: Vừa rồi đang làm việc, thật xin lỗi.
Mười phút sau, giao diện điện thoại im ắng, trong khung chat vẫn không có tin nhắn trả lời.
Giang Hạc không khỏi đứng lên đi đi lại lại có chút lo lắng, không biết mình không trả lời kịp thời khiến đối phương khó chịu, hay đối phương vẫn còn giận cậu vì mấy ngày nay không để ý đến cô.
Cậu chưa từng trải qua yêu đương, cũng sẽ không dỗ dành người ta, không thể làm gì khác hơn là nói thật xin lỗi.
Vì vậy lúc này cậu không biết phải giải quyết như thế nào, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi hồi âm của đối phương.
Ngay tại lúc Giang Hạc bực mình, không nhịn được nghĩ muốn mở cửa sổ ban công ra hít thở, điện thoại im lặng hồi lâu cuối cùng cũng vang lên như một âm thanh thiên nhiên.
Yuan: Không có sao, em đi tắm rửa một cái.
Giang Hạc nới lỏng cà vạt dưới cổ, bất giác thở phào nhẹ nhõm, không tức giận là tốt rồi.
Yuan: Làm sao lại đối với danh dự của em không tốt?
Nhìn những lời nói vô tội của đối phương gửi đến, Giang Hạc không biết cô thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, cậu vẫn nghiêm túc tuân theo thái độ của đối phương, chăm chú nói ra.
Giang Hạc: Bình thường loại ảnh tư mật này nên được bảo vệ tốt hơn, kẻo những người có động cơ thầm kín lấy ảnh của cô và làm những điều không tốt cho cô, đặc biệt là trên Internet. Quyền riêng tư và bảo mật là rất quan trọng.
Yuan: Ah ...
Yuan: Nhưng bọn họ đều nói em rất dễ thương a...
Yuan: Nói mỗi lần xem ảnh của em xong đều cảm thấy rất vui vẻ.
Giang Hạc trái tim như bị treo lên, cô gái này như thế nào đơn thuần như vậy? Dễ bị lừa gạt như vậy?
Giang Hạc: Bọn họ lừa gạt cô.
Giang Hạc: Không nên tin.
Giang Hạc: Nào có ai xem ảnh của người lạ sẽ cảm thấy vui vẻ.
Giang Hạc: Bọn họ chắc chắn là muốn làm vài sự tình không tốt cho nên mới lừa gạt cô gửi ảnh chụp.
Yuan: [Chống cằm trầm tư].
Yuan: Ừm, cũng có lý.
Yuan: Vậy anh sẽ cầm hình của em, làm mấy loại... Sự tình đen tối kia sao?
Giang Hạc mặt già đỏ lên, đặt tay lên môi, ngượng ngùng ho khan, đầu ngón tay tối nghĩa trên màn hình gõ xuống hai chữ nặng như ngàn vàng.
Giang Hạc: Sẽ không.
Lừa gạt người ta là không tốt, nhưng cậu là lời nói dối thiện ý, có lẽ không có quan hệ gì, Giang Hạc đem nội tâm thuyết phục một hồi một mới đè nén được cảm xúc không khoẻ xuống.
Yuan: Anh thật tốt.
Yuan: Chưa từng ai nói những điều này với em, anh là người đầu tiên.
Yuan: Về sau em nhất định sẽ chú ý bảo mật việc riêng tư của mình.
Giang Hạc nhìn thấy cô gái đã bị thuyết phục, trái tim treo trên cao mới từ từ rơi xuống, nhưng chưa kịp bình tĩnh thì cậu lại bị sặc một cái.
Yuan: Thế nhưng em rất yêu thích chụp mấy cái ảnh kiểu này, cũng rất thích mặc những chiếc váy nhỏ xinh đẹp, nếu như không chia sẻ thì em sẽ mất rất nhiều niềm vui.
Yuan: Anh là người tốt như vậy.
Yuan: Em có thể chia sẻ cho anh xem không?
Giang Hạc không chút suy nghĩ trên khung trò chuyện gõ mấy chữ "Tốt nhất cũng không nên" không đợi cậu gửi đã nhận lại tin tức từ bên kia.
Yuan: Chỉ chia sẻ cho anh.
Yuan: Có thể chứ?
Yuan: [Đáng thương].
Yuan: Nếu như đến cả anh cũng không cho chia sẻ, em cả ngày thực sự không thể tìm thấy ai nữa.
Cũng không biết tại sao, Giang Hạc nhìn tin tức cô gửi tới, trong lòng cảm thấy nồng đậm cô đơn vô cùng, do dự một chút, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, thỏa hiệp.
Giang Hạc: Có thể.
Giang Hạc: Bất quá đừng chụp ảnh giống như lần trước.
Yuan: Tại sao?
Yuan: Anh sẽ không lấy ảnh của em để đi làm một số việc xấu, cũng giúp em bảo mật quyền riêng tư, vì cái gì không thể nha?
Yuan: [Chọc chọc anh].
Nhìn thấy toàn bộ tò