Sau khi Tấn Viễn gửi tin nhắn, anh liền lưu loát tắt điện thoại di động, anh lường trước được vị này trăm công nghìn việc sẽ không để ý đến loại tin rác này, khả năng tí nữa sẽ đem anh xoá bỏ, anh không có bất kỳ gánh nặng nào phản hồi lại tin tức tăng ca.
Chờ đến lúc anh từ công ty trở lại đã là rạng sáng ba giờ, anh cũng không có bật đèn, dựa vào trí nhớ, cả người tinh bì lực tẫn quăng người vào ghế sô pha ở phòng khách không nguyện ý ra ngoài nữa.
Đang nằm mơ mơ màng màng, chưa kịp chìm vào giấc ngủ, đã nghe thấy vài tiếng xột xột xoạt xoạt yếu ớt vọng ra từ cửa, anh nhướng mi mắt rồi cũng không lên tiếng.
Đợi một lúc, anh cảm thấy có một thân ảnh lén lút lướt qua bên cạnh mình rồi mới nói: "Đã trở về?"
"Ối dời, má ơi!"
Mang theo đôi giày cao gót vừa mới chuẩn bị cởi ra, Tấn Tĩnh đang chuẩn bị chạm chân vào nền nhà ở phòng khách thình lình nảy ra một cái giọng nói khiến cô thần hồn phách lạc.
Đợi cô bình phục bước tới, trước tiên là hướng Tấn Viễn quát: "Tấn Viễn! Em nửa đêm không ngủ ngồi xổm ở đó để dọa chị đây sợ sao!"
"Không có" Tấn Viễn ôm gối ngồi thẳng trên ghế sô pha, "Em cũng vừa tan tầm."
Nếu như Tấn Viễn ở phòng khách vẫn chưa ngủ, Tấn Tĩnh không ngại làm ồn để đánh thức Tấn Viễn, cô bật đèn trong phòng khách, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Chuyện gì xảy ra, tới 4 giờ mới tan tầm về?"
"Tăng ca.” Đang ở trong bóng tối quen, con mắt đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng, anh hơi nheo mắt híp híp để thích ứng.
Vốn là Tấn Tĩnh còn muốn hảo hảo bàn chuyện khi nãy Tấn Viễn hù cô sợ hãi, nhưng khi quét mắt qua, cô thấy Tấn Viễn đang ôm gối dưới cằm với vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt ngái ngủ đỏ bừng như luộc, cô liền lập tức nổi giận: "Em vào đều là cái gì mà phá công ty. Mấy tháng nay đều tăng ca, còn không cho mấy đứa nghỉ ngơi, dứt khoát từ chức đi."
Tấn Viễn xoa xoa cằm lên gối, vô tình nói: "Từ chức chị nuôi em à."
"Chị nuôi dưỡng mày thì là nuôi dưỡng mày," Tấn Tĩnh tiện tay vứt giày cao gót trong tay ra, dỡ túi xách trên vai xuống sô pha, cả người nhẹ nhàng suиɠ sướиɠ đi đến chỗ Tấn Viễn, "Mỗi tháng năm nghìn* bao ăn bao ở, chỉ cần nấu cơm cho chị mày là được, được hay không được."
(*) Khoảng hơn 17 triệu VNĐ
Tấn Viễn thu chân dài, móc đôi dép lê màu hồng nhạt ở bên cạnh ghế sô pha, đá vào chân Tấn Tĩnh: "Chút tiền đấy không đủ tìm bảo mẫu."
Tấn Tĩnh cười muốn đi rót nước: "Bảo mẫu đối với mày dịu dàng như vậy."
Tấn Viễn lại một lần nữa đem dép đá đến trước mặt cô: "Đi dép vào, đau bụng thì đừng hướng em kêu om sòm."
Tấn Viễn nhắc nhở Tấn Tĩnh xong cũng không để ý cô nữa, nhặt túi Tấn Tĩnh qua, anh mang một túi táo từ trong túi của cô ra và nhìn thấy số táo trong chiếc túi nhựa màu trắng đó Tấn Viễn nhăn mày, "Như thế nào lại ít đi hai?"
Tấn Viễn có một thói quen mỗi lần mua đều mua chín* quả táo, bởi vì anh cho rằng số chín là con số may mắn của mình, lần này Tấn Tĩnh cầm về cho hắn có bảy** quả, hắn thoáng có chút không cao hứng
(*) Người ta hay gọi số 9 này là con số trường thọ may mắn. Vì cách phiên âm của số này là “cửu” tượng trưng cho sự vĩnh cửu, trường tồn theo thời gian
(**) Số 7 được đọc là “thất” có ý nghĩa về tổn thất và mất mát. Tương tự như vậy, người Trung Hoa cũng cho rằng số 7 là một trong những con số đại kỵ đối với họ. (Mình thấy không chỉ anh công cơ mà số 7 thật sự không may mắn bằng số 9)
Tấn Tĩnh bất đắc dĩ đi xing dép lê, cầm cốc nước uống một hớp, giải thích: "Tại trên máy bay gặp một đứa nhóc còn chưa ăn cơm, liền cho nó hai quả."
“Ừ.” Tấn Viễn đáp một tiếng, lấy một quả táo trong túi nhựa ra, chùi chùi lên quần áo cũng không có ý định đi rửa.
Tấn Viễn giật quả táo trong tay anh đi rửa: "Đều mệt mỏi đến khí lực đi rửa táo cũng mất, em nên suy xét đề nghị của chị mày vừa rồi."
Tấn Viễn tiếp nhận quả táo đã rửa sạch: "Không sợ người khác nói chị là Voldemort*?"
(*) Ông là nhân vật phản diện chính trong bộ truyện Harry Potter, một phù thủy thuộc "phe ác - hắc ám". Sức ảnh hưởng của ông về độ tàn ác khiến cả thế giới phù thủy phải sợ hãi mà đến cả cái tên cũng không dám nói thẳng ra.
Tấn Tĩnh không sao cả mà phất phất tay, quay ra tháo trang sức : "Nói cũng là nói quá, dù sao chị mày cũng không tìm thấy đối tượng, cứ coi như mày là chăm sóc người thân trước lúc lâm chung đi."
Tấn Viễn không thèm để ý đến chủ ý của cô, đang định cầm táo quay về phòng ngủ, lúc này điện thoại di động bị ném trên ghế sô pha phát ra âm thanh không chân thực.
Tấn Tĩnh vừa mới tẩy trang được một nửa, thò đầu ra khỏi phòng tắm hỏi: "Của em, của chị?"
Tấn Viễn cầm điện thoại liếc mắt một cái, bình tĩnh trả lời: "Của em."
Tấn Tĩnh rụt đầu trở lại, Tấn Viễn mở điện thoại di động, bấm vào tin nhắn thì thấy là tin nhắn của ông chủ.
Giang Hạc: Bạn là?
Yuan*: Tiểu ca ca, tôi là Viện Viện, muốn hẹn không?
(*) Viện và Viễn pinyin đều là Yuan. Mình để nguyên tên acc của ổng luôn.
Giang Hạc: Gửi tấm hình tôi xem.
Tấn Viễn cắn một miếng táo, nhìn vào lịch sử trò chuyện với vài tin nhắn rải rác trên màn hình điện thoại di động, lông mày hơi cau lại, anh một thằng đàn ông lấy đâu ra ảnh chụp?
Còn có hiện giờ làm ông chủ rảnh đến vậy à? Hơn nửa đêm không ngủ được, liền ở đây hẹn pháo*?
(*) Hẹn tình một đêm
Tấn Viễn gặm quả táo, nhấp vào cài đặt trang cá nhân của Giang Hạc, hơi ngơ ngơ nhìn hai chữ "Xóa" trên giao diện, đầu ngón tay đặt đi đặt lại trên màn hình hơi run nhè nhẹ, nghĩ ngợi xem lên mạng tìm đại cái ảnh tiếp tục lùa gạt hay bấm vào hai từ được đánh dấu xóa màu đỏ trên tay.
Trong lúc anh đang lưỡng lự, một thông báo rất bắt mắt hiện lên trong hộp thư đẩy lên trên đầu điện thoại di động của anh: Dự án mới không quá khả quan, thời gian nghỉ ngơi sáng mai bị hủy bỏ, đi làm đúng giờ. Hãy chia sẻ tin tức với các đồng nghiệp.
Tấn Viễn: "....."
Tấn Viễn cầm điện thoại di động tay siết chặt, đầu ngón tay xanh nhạt mảnh khảnh thoáng ửng đỏ, anh chính xác ném lõi táo trong tay vào thùng rác theo hình vòng cung parabol, rút một tờ giấy từ bàn trà bên cạnh ra lau sạch môi, Đối với Tấn Tĩnh đang tháo trang sức trong phòng tắm hét "Tỷ, váy của chị cho em mượn mặc phát!"
“Hắc?” Tấn Tĩnh đang thoa kem tẩy trang, khuôn mặt đen nhẻm bước ra từ phòng tắm, khi cô nghe thấy yêu cầu của Tấn Viễn, kinh ngạc đến mức mặt nạ cũng nhăn lại: "Thế nào rồi? Rốt cuộc nhớ tới làm tỷ muội với chị mày?"
Tấn Viễn nhướng đôi mắt đỏ hoe lên, kiên quyết trả lời: "Ừ."
Mặt nạ của Tấn Tĩnh rơi trên mặt đất: "! ! !"
"Lừa chị đó," Tấn Viễn thấy cô kinh hoảng đến trợn tròn con mắt, ăn ngay nói thật, "Chỉ mượn váy của chị chụp ảnh thôi."
Tấn Tĩnh sợ bóng sợ gió một hồi rồi nhặt chiếc mặt nạ rơi trên mặt đất ném vào thùng rác: "Mặc váy chụp ảnh gì hay vậy? Nếu em thật sự cần ảnh chụp, chị em ta lớn lên giống đến bảy tám phần, trực tiếp trong vòng bạn bè của chị chọn một cái ảnh, đem đi lừa gạt là được."
Tấn Viễn nhỏ hơn Tấn Tĩnh hai tuổi, nhưng tỷ