Bùm.
Ngón tay Tấn Viễn nắm chặt quả táo có chút nhũn ra.
Anh thế nào cũng không ngờ, Giang Hạc muốn tìm anh nói lại là cái này, anh vừa tưởng rằng kế hoạch của anh đã có hiệu quả, cậu tới tìm anh xóa bạn tốt, không ngờ cốt truyện lại có một bước ngoặt 180 độ, từ xóa bạn tốt trực tiếp biến thành mời trở thành bạn gái.
Tấn Viễn từng miếng từng miếng gặm táo, ngón tay thon dài lặp đi lặp lại trượt qua trượt lui trên màn hình, đem lời tỏ tình của Giang Hạc trong khung chat nhìn hết lần này đến lần khác, thẳng đến khi quả táo trên tay bị anh gặm đến chỉ còn lại một lõi hạt, anh mới vứt bỏ hạt táo trong tay, thu liễm ý cười treo ở bên môi, rũ mi mắt xuống, nâng điện thoại di động lên, bắt đầu đánh chữ.
Yuan: Thực xin lỗi.
Yuan: Tôi không nghĩ rằng chúng ta không hợp.
Yuan: Tôi không thể chấp nhận lời mời này của em.
Có lẽ đối diện cũng không nghĩ tới cậu lại bị cự tuyệt, vừa rồi còn náo nhiệt phi phàm giống như pháo nổ năm mới, thoáng cái tựa như qua năm mới xong người trong thôn đều phải đi làm việc, trong thôn thoáng cái lại yên tĩnh lại, im ắng.
Tấn Viễn rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình, cũng không sốt ruột.
Không đợi bao lâu, điện thoại đã vang lên một tiếng, trong khung chat xuất hiện một câu trả lời từ đối diện như không dám tin.
Giang Hạc: Vì cái gì từ chối?
Tấn Viễn dựa theo kịch bản đã thiết lập từ sáng sớm bắt đầu hồi âm.
Yuan: Tôi có một khoảng cách quá lớn với em.
Yuan: Làm bạn cũng được.
Yuan: Làm bạn gái cũng không tránh khỏi quá không phù hợp.
Đối diện tựa hồ không nghĩ tới anh trả lời như vậy, lại vội hỏi:
Giang Hạc: Chênh lệch ở đâu lớn?
Yuan: Sinh hoạt, vòng tròn luẩn quẩn cũng không giống nhau...
Yuan: Em vừa nhìn là kiểu người rất hiểu biết giữ mình trong sạch, hoàn toàn không giống với những loại người như chúng tôi...
Giang Hạc: Loại người như các cô?
Giang Hạc: Là loại người này?
Giang Hạc: Tôi và cô không phải đều là người sao?
Giang Hạc: Còn phải phân chủng loại ư?
Tấn Viễn nhìn điện thoại di động, Giang Hạc gửi tới từng lời nói ngây thơ mà lại nghi ngờ, bên môi không khỏi cười ra tiếng, sao vẫn đơn thuần dễ lừa gạt như vậy.
Yuan: Tất nhiên là phân.
Yuan: Em sẽ hẹn tình một đêm à?
Yuan: Em sẽ đi hộp đêm sao?
Yuan: Em sẽ cùng tôi chơi SM chứ?
Yuan: Những điều này em sẽ không, em không phải là một người trong cùng vòng tròn luẩn quẩn với tôi, em có chắc chắn muốn chấp nhận một người phụ nữ như vậy làm bạn gái?
Tấn Viễn liên tiếp nói chuyện, trực tiếp đánh đối phương đến choáng váng đầu óc, thật lâu trong khung chat cũng không có tin tức truyền tới.
Ngay khi Tấn Viễn do dự có nên đi xem vòng kết bạn đã xóa bạn hay chưa, đối diện lại trở về một tin nhắn.
Giang Hạc: Thế nhưng, Viện Viện, lần trước chúng ta gặp nhau, cô cũng không có ý định đến khách sạn.
Tấn Viễn: "...."
Giang Hạc: Mặc dù lời nói và hành động của cô rất táo bạo, nhưng tôi có thể thấy rằng cô thực sự là một cô gái rất bảo thủ.
Giang Hạc: Đối với những người đến gần không thèm để ý qua.
Giang Hạc: 8, 9 giờ nhất định phải về nhà.
Giang Hạc: Cô ở chỗ tôi cũng giống như các cô gái khác, cũng không có gì khác biệt, đừng quá hạ thấp bản thân.
Tấn Viễn: "..."
Yuan: Không, đó là ảo tưởng của em.
Yuan: Tôi đã luôn luôn ám chỉ em ngày hôm đó, là em không hiểu, cuối cùng tôi thấy em quá mực, tôi đành phải lựa chọn về nhà.
Hai tin tức này qua đi, điện thoại di động lại yên lặng hồi lâu, đôi mắt Tấn Viễn ảm đạm xuống, lần này hẳn là không sai biệt lắm.
Còn không đợi anh tắt điện thoại di động, điện thoại lại vang lên.
Giang Hạc: Hiểu rồi.
Giang Hạc: Cô đang trách tôi ngày đó không đưa cô đến khách sạn.
Giang Hạc: Vậy bây giờ tôi có thể bổ sung được không?
Tấn Viễn không nhịn được ho khan hai tiếng, hai gò má đỏ bừng, không phải, cậu bình thường nhìn thấy loại tin tức này đều là tránh né anh, sao hôm nay đột nhiên chủ động như vậy.
Đầu ngón tay Tấn Viễn nhẹ nhàng gõ hai cái trên màn hình, suy nghĩ một chút lại bắt đầu trả lời:
Yuan: Em cho rằng đi đến khách sạn chỉ đơn thuần là đến khách sạn a...
Yuan: Còng tay, roi da, nến.... Em có thể chấp nhận tất cả những thứ này không?
Giang Hạc: ......
Tấn Viễn nhìn chuỗi dấu chấm bỏ qua này, trong lòng yên ổn, xem ra lần này hẳn là bị hù dọa.
Tấn Viễn hiểu rõ Giang Hạc, cậu là một người không thể không làm theo khuôn phép, loại đồ vật vượt quá phạm vi nhận thức và phạm vi tiếp nhận của cậu, hẳn là sẽ không đụng chạm.
Giang Hạc: [Hình Ảnh]
Giang Hạc: Khách sạn đã được đặt, cô có muốn đến không?
Glucose trong bình đã truyền xong, Tấn Viễn kéo kim tiêm cắm trong mạch máu ra, tự mình đi rót nước, vừa uống một ngụm, liền thấy tin tức Giang Hạc gửi tới, nhất thời sặc đến hai má đỏ bừng.
Đây có phải là Giang Hạc không?
Tấn Viễn không khỏi có chút hoài nghi.
Yuan: Acc em bị hack???
Giang Hạc: Muốn tôi cấp chứng minh thư cho cô xem không?
Yuan: ......
Giang Hạc: Viện Viện, tôi đã nói tôi sẽ nghĩ cách hòa nhập vào cuộc sống của cô, nhất định sẽ làm được, mấy ngày qua tôi cũng có đi tìm hiểu những sở thích của cô.
Giang Hạc: Mặc dù người bình thường nghe rất khó chấp nhận, nhưng sau khi tôi đi tìm hiểu, tôi phát hiện những thứ cô thích, cũng có những hình thức rất dịu dàng, cũng sẽ không làm tổn thương thân thể, cô thích chơi những thứ này, tôi cũng có thể chơi với cô.
Yuan: Cảm giác em không giống tôi, sẽ chơi những thứ này.
Giang Hạc: Tôi quả thật không biết chơi lắm, nhưng tôi có thể thử tìm hiểu, tuy rằng tôi không còn trẻ như cô, nhưng tôi tốt xấu gì cũng làm mạng lưới Internet này đi, độ chấp nhận đối với những thứ mới mẻ cũng không thấp như cô tưởng tượng.
Giang Hạc: Tôi nghĩ rằng là một người bạn trai đủ điều kiện để đáp ứng một số nhu cầu cơ bản của bạn gái là điều nên làm.
Giang Hạc: Cô xem cô còn có vấn đề gì không?
Tấn Viễn đau đầu nhíu nhíu mày, Giang Hạc sao không dựa theo kịch bản anh thiết kế, hiện tại nội dung phim càng ngày càng lệch.
Yuan: Đương nhiên còn có.
Yuan: Tôi đã chơi đùa với rất nhiều đàn ông trước đây.
Yuan: Em sẽ không để ý ư?
Giang Hạc: .....
Giang Hạc: Tôi nghĩ rằng xã hội ngày nay không ai quan tâm đến điều này nữa.
Tấn Viễn cầm điện thoại di động, đều hơi luống cuống, anh đây là hạ mê hồn dược gì đó cho Giang Hạc sao, bất quá mới gặp mặt một lần, cậu như thế nào lại không