"Đương nhiên là được rồi." Trong điện thoại, giọng Giang Hạc từ từ truyền ra, nhẹ nhàng mà dịu dàng, "Tôi rất vui vì cô chủ động nói ra lời thăm tôi, chỉ là, cô đã nghĩ kỹ rồi đến gặp tôi chưa?”
Dù sao Tấn Viễn rối rắm lâu như vậy, chính là không muốn đi gặp Giang Hạc, cho dù là lấy thân phận bằng hữu đi, cũng không muốn, đột nhiên nói muốn đi thăm cậu, Giang Hạc tất nhiên là vui vẻ, nhưng cậu lại sợ Tấn Viễn cảm thấy khó xử.
Tấn Viễn trong lòng rất khó chịu, vì sao cậu phải ôn nhu như vậy, ôn nhu đến mức rõ ràng sinh bệnh còn đang suy nghĩ cho anh, đột nhiên thoáng cái anh cũng không muốn tiếp tục lừa gạt cậu, cho dù bị cậu chán ghét cũng tốt, căm hận cũng tốt, ít nhất giữa bọn họ không nên như bây giờ, cũng không nên tiếp tục như vậy, hiện tại cũng đã đến lúc vạch trần tầng ngụy trang lừa gạt này.
"Ừm, tôi nghĩ kỹ rồi." Tấn Viễn đột nhiên trở nên kiên định, "Bất quá, Giang Hạc tôi phải thẳng thắn với em một chuyện, tôi so với trước đó một chút cũng không giống nhau, tôi hy vọng em có thể chuẩn bị tâm lý tốt, đến lúc đó có thể khiến em có chút không tiếp nhận được.”
"Không có liên quan gì," Giọng Giang Hạc trong điện thoại vẫn như cũ, "Viện Viện, lúc trước tôi đã nói cô bất luận trông như thế nào tôi đều tiếp nhận, chỉ cần là cô là tốt rồi.”
Sự dịu dàng của Giang Hạc cho Tấn Viễn một chút tự tin: "Ừm, tôi chỉ hy vọng đến lúc đó không làm em sợ. ”
Giang Hạc ôn hòa cười cười: "Không đâu.”
Cúp điện thoại, Tấn Viễn nội tâm bất an hồi lâu đột nhiên bình tĩnh lại, anh đặt một cái đồng hồ báo thức trên điện thoại di động, thân thể chậm rãi lâm vào ngủ say.
Không đợi anh hoàn toàn ngủ, đồng hồ báo thức trên điện thoại di động đã vang lên, anh mê man đứng lên, mặc quần áo vào, ra khỏi nhà.
Buổi sáng vừa bảy giờ, Tấn Tĩnh đã bị một trận mùi thức ăn đánh tỉnh lại, vừa mở cửa phòng ngủ, trong phòng khách tràn ngập mùi thức ăn nồng đậm đến không thể tan ra, lại nhìn trên bàn ăn đã bày đầy đủ các loại thức ăn nấu chín xong, nhất thời kinh hãi đến tròng mắt đều rơi xuống.
Tấn Tĩnh hướng Tấn Viễn ở trong phòng bếp bận rộn hỏi: "Tấn Viễn, em đây là muốn mời khách sao? ”
"Không," Tấn Viễn rửa tay, "Một người bạn bị bệnh, em làm cái gì đó để đi thăm."
"Chuẩn bị phong phú như vậy chắc là rạng sáng liền dậy đi mua đồ ăn đi." Tấn Tĩnh nhìn một đống đồ vật bận rộn của Tấn Viễn, có chút hưng phấn hỏi, "Bạn em, nam hay nữ? ”
"Nam," Tấn Viễn thuận miệng trả lời một câu, sau đó hướng về phía đầu kia của điện thoại hỏi, "Ba, hiện tại thời gian đủ rồi, thêm cái gì? ”
"Thêm đậu phộng đỏ", điện thoại có một giọng nói trung khí mười phần truyền ra, "Chờ đậu phộng này nấu mềm, lại gắp nó ra, chỉ để lại một lớp cháo bên dưới là được.”
"Vâng."
Tấn Viễn đáp một tiếng, xoay người tiếp tục bận rộn.
Tấn Tĩnh nghe Tấn Viễn nói không phải con gái, có chút thất vọng, chợt nghe thấy thanh âm Tấn Quân, lại có chút hưng phấn, vội vàng đi tới điện thoại di động mở trước mặt Tấn Viễn, hỏi: "Ba, ba dạy Tấn Viễn làm cái gì đây?”
Tấn Quân trả lời qua điện thoại: "Cháo nghìn tầng.”
Tấn Tĩnh nghi hoặc nói: "Đó không phải là bổ dạ dày sao? ”
Tấn Quân lập tức trả lời con gái: "Tiểu Viễn nói người bạn này của nó bị bệnh dạ dày nằm trong bệnh viện phỏng chừng chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, cho nên mới bảo ba dạy nó cái này.”
"Bạn nào a," Tấn Tĩnh càng thêm mê hoặc, "Không nghe nói gần đây nó mới kết giao bạn a.”
Tấn Tĩnh nhớ rõ Tấn Viễn từ khi tốt nghiệp tới nay chưa từng kết giao bạn mới, ngược lại trước khi tốt nghiệp kết giao bạn bè rất nhiều, gần đây cũng chỉ là lần trước cùng ai đó mặc nữ trang đi dạo phố.
Tấn Viễn nhìn ra suy nghĩ của cô, nói thẳng: "Chính là lần trước cùng em đi dạo phố. ”
Tấn Tĩnh nhớ lại bộ dáng của người trong ảnh, thán phục nói: "Người kia à, trẻ tuổi như vậy bị bệnh dạ dày a.”
Tấn Quân trong điện thoại nghe được thanh âm Tấn Tĩnh, lên tiếng nói: "Tiểu Tĩnh, con còn không biết xấu hổ nói người khác, con không phải cũng là tuổi còn trẻ học người ta ăn kiêng giảm cân, đem dạ dày thành đói chết sao.”
"Bây giờ con đã khá hơn tám phần rồi." Tấn Tĩnh không nghĩ tới sự tình còn có thể vòng quanh người mình, vội vàng chuyển đề tài, "Ai nha, con thấy tầng cháo này được rồi, tầng tiếp theo thêm cái gì, ba.”
Tấn Quân suy nghĩ một chút: "Thêm táo đỏ đi.”
"Còn chưa được đâu," Tấn Viễn nhìn Tấn Tĩnh đang loạn xạ chỉ huy, đuổi cô ra khỏi phòng bếp, "Chị đi ra ngoài đợi. ”
"Keo kiệt" Tấn Tĩnh ngượng ngùng ra khỏi cửa phòng bếp, đứng ở cạnh cửa nói với Tấn Viễn, "Em quan tâm anh ta như vậy, em dứt khoát đem 'một bữa không ăn, cả nhà đẩy' hệ thống kia của chị cũng lắp đặt cho anh ta một cái. ”
Tấn Viễn lắc đầu, nhớ tới Giang Hạc nói cho anh một ít chuyện trong nhà cậu: "Người nhà em ấy hình như cũng không quan tâm đến em ấy lắm, hệ thống này đối với em ấy mà nói không có ích.”
"Cái này cũng quá đáng thương đi." Tấn Tĩnh bỗng nhiên có chút đau lòng, "Trẻ tuổi như vậy bị bệnh dạ dày, trong nhà cư nhiên ngay cả người quan tâm anh ta cũng không có, một mình nằm ở bệnh viện.”
Lúc này trong điện thoại đột nhiên xuất hiện một giọng nữ trung niên vô cùng dễ nghe: "Mau tìm bạn gái là được rồi, ba mẹ không đau lòng, vợ con đau lòng. ”
Tấn Viễn nghe thấy lời này há miệng, muốn nói cái gì đó lại cái gì cũng không nói ra miệng.
Tấn Tĩnh nở nụ cười: "Vẫn là mẹ nói có lý. ”
"Có lý cái gì?" Lâm Anh phản bác Tấn Tĩnh nói, "Mẹ cứ chờ con và Tiểu Viễn cũng có thể nhanh chóng tìm một người.”
Tấn Tĩnh không nghĩ tới bà lại đem đề tài tán gẫu đến trên người mình, vội vàng lắc đầu: "Con không gấp gáp, ba mẹ trước thúc giục Tấn Viễn đi.”
Tấn Viễn nhìn cô một cái, cũng nói theo: "Mẹ, con cũng không gấp gáp, ba mẹ thúc giục Tấn Tĩnh trước đi. ”
Lâm Anh cười một tiếng: "Một người hai người đều không thúc giục được, khi nào mẹ có thể ôm cháu trai và cháu ngoại đây.”
Tấn Tĩnh đáp qua loa: "Không gấp gáp, lúc nào có thể ôm liền ôm. ”
Thời gian nấu cơm, cả nhà tán gẫu gần một tiếng đồng hồ, thẳng đến khi Tấn Viễn triệt để làm xong cháo nghìn tầng, mới cúp điện thoại.
Tấn Viễn lấy ra hộp giữ ấm, đem đồ anh mất cả buổi sáng nấu xong trang trí đến là chỉnh tề xinh đẹp, nhìn thấy Tấn Tĩnh ở một bên ăn đồ ăn còn lại của Tấn Viễn, cảm giác thèm ăn giảm đi: "Tấn Viễn, em quá đáng, năm đó khi chị nằm viện, em cũng không có cẩn thận chiếu cố chị như vậy, em hiện tại đối với người khác săn sóc như vậy cũng thôi, em đưa cháo, em cư nhiên còn bày bàn!”
"Đây không phải là thân thể em ấy không tốt sao, bày ra xinh đẹp một chút, cũng có một chút thèm ăn." Tấn Viễn đối với Tấn Tĩnh không phẫn nộ mắt điếc tai ngơ, "Còn nữa, chị năm đó không phải là không có thèm ăn sao, chị sợ ăn nhiều tăng cân, đút đến miệng chị cũng không ăn, chị trách em? ”
Tấn Tĩnh cắn cắn đũa: "Đây không phải là chị ghen tị sao, bây giờ em đối với một người ngoài so với chị ruột của em còn tốt hơn.”
Tấn Viễn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong, cởi tạp dề buộc ở thắt lưng, một lần nữa cầm quần áo