Ngày 9 tháng 9, thời tiết đặc biệt nắng ráo sáng sủa, bầu trời vạn dặm như mây, trong xanh như ngọc bích, ánh mặt trời mang theo kim vàng từ chỗ cao nhất rơi xuống, đánh vào người, giống như cho người ta vượt qua một tầng quang huy.
Tấn Viễn dựa theo yêu cầu của Giang Hạc, trang phục tham dự lộng lẫy, từng bước một đi tới Quảng trường Thương mại Thế giới.
Có thể là do kinh nghiệm lần trước, lần này Giang Hạc không để Tấn Viễn chờ nữa, đã sớm đến Quảng trường Thế giới chờ.
Lúc Tấn Viễn đến, xa xa đã nhìn thấy cậu đứng dưới đài phun nước lần trước anh đứng, một thân âu phục tinh xảo màu đen thuần khiết, hoàn mỹ đem dáng người vai rộng eo hẹp của cậu lộ ra, hôm nay cậu hiếm thấy không thắt cà vạt, mà là lựa chọn một cái nơ xinh đẹp đeo lên, phối hợp với mái tóc cậu tỉ mỉ chăm sóc, cả người tinh xảo không giống như đi ra ngoài sinh nhật, mà giống như là chú rể đi dự lễ cưới.
Tấn Viễn đứng từ xa, trong lúc nhất thời không khỏi ngẩn người, thẳng đến khi xung quanh có không ít người đang đánh giá anh, anh mới chậm rãi hoàn hồn, giống như một cô nương nhỏ, chắp tay sau lưng đè lên mép váy, thong thả đi về phía cậu.
"Đợi lâu rồi."
Giang Hạc không biết Tấn Viễn từ phương hướng nào đi ra, cũng không nghe thấy tiếng bước chân của người tới gần, thẳng đến khi Tấn Viễn đến gần, hướng cậu lên tiếng, cậu mới chậm rãi xoay người lại, trong nháy mắt nhìn thấy Tấn Viễn, bị kinh diễm đến nói không nên lời.
Chỉ thấy Viện Viện ở trước mặt cậu, một thân đơn giản lưu loát hào phóng, ngoại trừ trên cổ buộc một cái dây đỏ thắm ra thì không có bất kỳ điểm xuyết gì, từ trên vai vẫn buông xuống bắp chân trắng nõn mảnh khảnh, thắt lưng một đoạn có hai dải ruy băng thu về phía sau, phác họa ra eo nhỏ trong suốt, cũng siết chặt vạt váy đỏ hơi bồng bềnh.
Anh chưa từng đi giày cao gót trước mặt cậu, hôm nay phá lệ mang một đôi giày cao gót mảnh mai, làm nổi bật so với cậu cao hơn nửa cái đầu, nhưng phối hợp với khí chất tiêu sái tao nhã của cậu, không chỉ không cảm thấy bất hòa, còn mang theo một cỗ khí tràng quý phái, lãnh diễm đến mức làm cho người ta không dám tới gần.
Dưới sự tôn lên của váy đỏ, làn da trắng nõn lạnh lẽo của anh giống như là nhuộm son phấn xinh đẹp, trong trắng thấu hồng, diễm lệ mê người, một mái tóc dài đến cổ rải rác trên xương bả vai vừa vặn, phác họa ra ngũ quan tinh xảo của anh, hơn nữa giờ phút này anh hơi rũ mắt, lông mi mảnh khảnh rủ xuống, dùng gương mặt thu liễm một chút yêu nghiệt thêm vài phần diễm lệ nhìn thẳng cậu, cho dù biết rõ anh là nam nhân, Giang Hạc vẫn bị chấn đến tim gan đều run rẩy.
Tấn Viễn thấy cậu ngây ngốc, nhìn lướt qua người mình một cái, lại thấy cậu ăn mặc hoa lệ, lên tiếng hỏi: "Tôi mặc như vậy có phải quá đơn giản hay không?"
"Không có." Giang Hạc hoàn hồn, nhìn chăm chú vào gương mặt diễm lệ tinh mỹ tuyệt trần của Tấn Viễn, ngay cả hô hấp cũng tự giác nhẹ nhàng hơn, "Rất đẹp, cũng rất ngoài dự liệu của tôi."
Rõ ràng hai người trước đó cũng không có nói qua, nhưng hôm nay một thân trang phục này lại không hiểu sao rất hài hòa, giống như là một đôi vợ chồng mới cưới cùng đi hôn lễ vậy, trai tài gái sắc, thiên địa tạo nên.
Tấn Viễn nhìn xa trông rộng thấy cậu không có điểm gì không hài lòng, một lòng thả xuống, chủ yếu là anh cũng không biết Giang Hạc bảo ăn mặc xinh đẹp một chút, đến tột cùng là kiểu xinh đẹp như thế nào, chỉ có thể để cho Tấn Tĩnh tùy tiện nhìn, nhưng hiệu quả hiện tại xem ra, hình như cũng không tệ lắm.
Hôm nay là sinh nhật Giang Hạc, hơn nữa anh đáp ứng hôm nay làm bạn gái của cậu, Tấn Viễn rất có giác ngộ làm bạn gái, không tự chủ trương an bài, mà hỏi cậu: "Hôm nay em muốn an bài như thế nào?"
"Có thể đến nhà tôi giúp tôi nấu một bữa cơm không?" Giang Hạc giống như đã sớm nghĩ kỹ rồi nói, "Quen cô lâu như vậy, cô cũng đã gửi cho tôi không ít công thức ẩm thực, lại nói tiếp tôi còn chưa nghiêm túc thưởng thức tay nghề của cô, hôm nay có thể cho tôi có được vinh hạnh này một chút không?"
Tấn Viễn mỉm cười: "Đương nhiên có thể."
Dù sao hôm nay Giang Hạc không hẹn anh ra ngoài, anh cũng phải ở nhà làm vài thứ, làm ở đâu cũng giống nhau.
Tấn Viễn vừa lên xe liền quen thuộc kéo dây an toàn bên cạnh thắt lại, hỏi Giang Hạc: "Em muốn ăn cái gì, nhà em có đồ để làm chưa?"
Có lẽ Tấn Viễn chính mình cũng không có chú ý tới, anh một loạt động tác này quá mức tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như là ngồi qua chiếc xe này rất nhiều lần.
Giang Hạc không khỏi hồi tưởng lại đêm đưa anh về nhà, bộ dáng câu nệ suốt toàn bộ hành trình của anh, so sánh với bây giờ, không hiểu sao lại cảm thấy rất đáng yêu.
"Làm sao vậy?" Tấn Viễn thấy cậu nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, lấy mu bàn tay chạm vào gò má mình: "Là trang điểm trên mặt tôi sao?"
"Không có." Giang Hạc từ trong hồi ức kéo ra, lắc đầu, "Tủ lạnh trong nhà đều là dì giúp việc gia đình phụ trách, tôi cũng không rõ bên trong có cái gì."
"Vậy không có việc gì." Tấn Viễn ngước mắt nhìn nhìn thời gian trên màn hình trong xe, "Hiện tại còn sớm, chúng ta có thể đi siêu thị mua."
"Được," Giang Hạc không vội vàng lái xe, mà từ trên người lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, trong hộp đựng một chiếc vòng tay tinh diệu tuyệt luân*.
(*) Tinh tế tỉ mỉ
"Viện Viện." Giang Hạc lấy vòng tay bên trong ra, thanh âm ôn nhu gọi Tấn Viễn, "Đưa tay trái của cô cho tôi."
"Ừm." Tấn Viễn đang nghĩ đi đâu mua đồ ăn, khẽ đáp một tiếng, theo bản năng liền đưa tay qua.
Ba một tiếng, Giang Hạc liền đeo vòng tay lên tay Tấn Viễn, cậu nhìn cổ tay trắng nõn kia đeo vòng tay, đột nhiên cười một tiếng: "Còng tay lại."
"Cái gì?" Tấn Viễn cảm giác được trên cổ tay lạnh lẽo, lúc rút tay về, trên cổ tay xuất hiện thêm một cái vòng tay.
Chiếc vòng tay này rất đẹp, vòng tay này là chất liệu bạch kim màu trắng bạc, phía trên điểm xuyết đầy kim cương lấp lánh, mà đồ hoạ dùng kim cương điểm xuyết ra chính là mặt trời mặt trăng và sao, bị ánh mặt trời chiếu rọi, thân vòng tay mơ hồ lóe lên quang mang màu lam nhạt, hình thành một bức cảnh đẹp mặt trời mặt trăng sao vô cùng rực rỡ.
Giang Hạc không thèm để ý thuận miệng nói: "Quà tặng cho bạn gái."
"A?" Tấn Viễn ngẩn người, hôm nay là sinh nhật cậu, cậu như thế nào còn ngược lại tặng anh quà?
"Nhận đi, chẳng qua là làm công tinh xảo, cũng không đáng giá gì, coi như thỏa mãn nguyện vọng của tôi muốn tặng quà cho bạn gái." Giang Hạc nói xong không biết nghĩ đến cái gì lại thuận miệng nói một câu, "Hơn nữa đây là nam nữ cùng loại, bình thường anh cũng có thể đeo."
"Nam nữ cùng loại?" Tấn Viễn nghe thấy từ này, trong lòng nhảy dựng lên, cậu đây là ý tứ đã biết thân phận thật sự của anh đi.
Giang Hạc tự giác mình nói sai, lại bổ sung một câu: "Ý tôi là bình thường khi cô mặc quần áo khác cũng có thể đeo."
Tấn Viễn khẽ nhướng mày, đó còn không phải đều là một ý tứ, nhưng anh cũng rất thức thời không nói rõ ràng vào lúc này, nâng một bàn tay khác vẫn nắm chặt điện thoại di động, từ ngón giữa rơi ra một chiếc nút thắt Trung Quốc màu đỏ thẫm được người ta dệt tinh xảo tỉ mỉ, cười nói với Giang Hạc: "Tôi cũng có quà tặng cho em."
Ánh mắt Giang Hạc dạo một vòng trên chiếc nút thắt Trung Quốc dệt