"Ba" một tiếng, Tấn Tĩnh bật đèn phòng khách lên, quả nhiên, lại ở trong sô pha phòng khách phát hiện Tấn Viễn đang uống rượu, dưới chân anh đã chất đống chai rượu, xem ra đã uống một lúc lâu.
Loại tình huống này từ ngày 9 tháng 9 anh trở về, đã kéo dài hơn hai tuần, Tấn Tĩnh mỗi đêm đều phải theo thói quen đến phòng khách nhặt xác em trai, từ lúc ban đầu kinh hoảng thất thố đến bây giờ đã chết lặng.
Cô đi qua, vỗ vỗ Tấn Viễn mơ mơ màng màng: "Tiểu Viễn, đừng uống nữa, về phòng ngủ đi."
"A?" Tấn Viễn thật sự uống quá nhiều, bị Tấn Tĩnh đánh thức, khẽ mở to một đôi mắt mông lung, hai má ửng đỏ nhìn cô, không hiểu rõ cô đang nói cái gì.
"Đừng uống nữa." Tấn Tĩnh đoạt lấy chai rượu trong tay anh, ngửi thấy một thân mùi rượu của anh, nhíu chặt mi tâm, "Thân thể em không tốt, nếu uống như vậy sẽ xảy ra chuyện."
"Không có việc gì đâu," Tấn Viễn lắc đầu, trong tay cầm hơn phân nửa chai rượu còn sót lại không chịu buông tay, miệng nói, "Cũng không đi làm."
Tấn Tĩnh bị anh trả lời câu hỏi làm cho bật cười, chọc chọc đầu anh, rất nghiêm túc nhìn anh nói: "Chị không hỏi em có đi làm hay không, ý chị là em không thể uống như vậy nữa, rượu sẽ làm giảm lượng đường máu trong cơ thể em, em không muốn để chị dọn thi thể của em, hiện tại lập tức buông chai rượu xuống, về phòng ngủ cho chị!"
"A——" Tấn Viễn xoa xoa chỗ bị Tấn Tĩnh chọc đau, đầu thanh tỉnh một chút, toàn bộ nửa người trên ngửa lên sô pha, nhìn ánh sáng mờ ảo trên trần nhà, hàm hồ nói, "Ngủ không được."
"Ngủ không được cũng phải ngủ." Tấn Tĩnh ngồi bên cạnh Tấn Viễn, đau lòng nhìn anh, "Nhân sinh có gì khó khăn không qua được a, vượt qua tối nay, ngày mai mặt trời lại sáng, lại là một ngày tốt đẹp bình thường."
"Nhưng mà," Tấn Viễn nghiêng đầu ngửa trên sô pha, một đôi mắt xinh đẹp giống như bị vật cản che khuất, không còn hào quang lấp lánh như trước kia, toàn bộ ảm đạm xuống, "Sau này em không thể đi làm nữa."
Trái tim Tấn Tĩnh giống như bị kim đâm qua, đâm đau đến lợi hại, em trai cô trước kia một người sáng lạn kiêu ngạo, hiện tại sao lại biến thành bộ dáng này.
"Tỷ tỷ," Tấn Viễn khổ sở tựa đầu vào vai Tấn Tĩnh, nhắm mắt bị ánh đèn đâm đau, có một giọt nước mắt từ mí mắt trượt xuống, lại lặp lại một lần nữa, "Sau này em không thể đến công ty làm việc nữa."
"Không thể đi thì không thể đi." Tấn Tĩnh nhìn một giọt nước mắt trên mặt Tấn Viễn, lập tức không nhịn được cũng khóc theo, "Lại đổi công ty khác bắt đầu đi làm cũng giống như vậy."
Tấn Viễn lắc đầu, thống khổ nói: "Không giống."
Tấn Tĩnh lau mắt hỏi anh: "Chỗ nào không giống."
Tấn Viễn nhắm mắt tựa vào vai cô lại không chịu nói cái gì.
"Em...." Tấn Tĩnh nghẹn ngào vài cái, khàn giọng hỏi anh, "Em thích công việc này đến vậy?"
Tấn Viễn ngay cả do dự cũng không do dự, lập tức gật đầu trả lời: "Thích."
Tuy rằng Tấn Tĩnh rất không thích Tấn Viễn làm công việc cường độ cao như vậy, nhưng bất đắc dĩ Tấn Viễn thích như vậy, cô cũng không thể ngăn cản: "Nếu đã thích như vậy vậy thì trở về tiếp tục đi làm."
"Không được nữa", Tấn Viễn lắc lắc đầu, mí mắt vừa mới bị nước mắt thấm ướt dính lại với nhau, vẻ mặt lập tức trở nên thập phần khổ sở: "Ông chủ không thích em, sau này em không có việc làm."
Tấn Tĩnh bị những lời này của Tấn Viễn nói đến nắm đấm đều cứng rắn: "Ông chủ có thích hay không, em có thể đi làm hay không thì có quan hệ gì, công ty các em lớn như vậy, nếu ông chủ không thích người, không thể đi làm, người trên thế giới này còn muốn làm việc hay không."
Tấn Viễn mím môi: "Em và người khác lại không giống nhau."
"Người đi làm đều là vì kiếm tiền, chỗ nào không giống nhau." Tấn Tĩnh nói xong còn an ủi Tấn Viễn, "Kỹ thuật của em tốt như vậy, cho dù ông chủ các em không thích em, cũng khẳng định luyến tiếc sa thải em, em liền yên tâm trở về làm việc, để cho anh ta trải nghiệm mỗi ngày nhìn em, rồi lại không làm gì được em, sẽ nghẹn khuất a."
Tấn Viễn run rẩy mí mắt, "Em cùng bộ phận của ông chủ chúng em cách nhau hơn mười tầng lầu, căn bản là không gặp được, nghẹn khuất không tới em ấy."
Tấn Tĩnh: "..."
"Em trai ngốc, vậy em càng không cần lo lắng a." Tấn Tĩnh xoa xoa đầu Tấn Viễn, "Nếu ông chủ các em đều không nhìn thấy em, em còn lo lắng cái gì anh ta thích hay không vấn đề của em."
Tấn Viễn nâng mắt lên, nhìn Tấn Tĩnh nói anh ngốc, nghĩ không ra, đến tột cùng là ai ngốc hơn ai, anh hít sâu một hơi, sâu kín hướng cô nói ba chữ: "Chị không hiểu. ”
Tấn Tĩnh: "..."
Tấn Tĩnh dừng một chút, trong ánh mắt còn đang vì đau lòng Tấn Viễn mà rơi nước mắt thản nhiên dừng lại, vẻ mặt đờ đẫn nhìn em trai tựa vào vai cô uống đến say nát cũng có thể khiến cô tức đến gần chết, không biết là lấy gối đầu đem anh bịt chết, hay là từ cửa sổ đem anh ném xuống lầu, mắt không thấy tâm không phiền tốt hơn."
Tấn Viễn giống như là biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, giơ tay che mắt cô: "Lúc tức giận, như vậy sẽ không nhìn thấy em."
Tấn Tĩnh lấy tay Tấn Viễn che mắt cô, đột nhiên lại bị anh dỗ dành nở nụ cười: "Thì ra chính em cũng biết chị rất tức giận a."
Tấn Viễn trầm mặc không nói lời nào.
"Vậy sau này em định làm sao bây giờ?" Tấn Tĩnh thở dài đề tài lại trở về trên người Tấn Viễn, "Cũng không thể mỗi ngày ở nhà bởi vì không thể đi làm mà mượn rượu giải sầu đi."
"Không biết." Bàn tay thon dài trắng nõn của Tấn Viễn đặt trên cổ tay, nơi đó có vòng tay Giang Hạc đưa cho anh, như vậy sẽ cảm thấy an tâm một chút.
"Nếu không em ở nhà tự mình khởi nghiệp thử xem, dù sao em đi công ty làm việc cũng là viết mã, ở nhà viết mã cũng giống nhau." Tấn Tĩnh đầu xoay một vòng, cảm thấy trạng thái này của Tấn Viễn cũng không thích hợp đi tìm việc làm, "Nếu em là vốn khởi nghiệp không đủ, mấy năm nay chị cũng tích góp được chút tiền, tuy rằng không nhiều lắm, mấy trăm ngàn vẫn có, nếu còn chưa đủ chị còn có thể đi tìm công ty mượn chút."
"Không cần," Tấn Viễn không đồng ý, "Em có thể không bao giờ muốn chạm vào mã nữa, vừa nhìn thấy liền muốn nôn."
Trước kia bởi vì chuyện của Cao Tân Vũ, anh vừa nhìn thấy hai chữ mật mã đã cảm thấy ghê tởm, nếu không phải Giang Hạc kéo anh ra khỏi bóng tối, anh có thể sẽ cân nhắc đổi nghề, bây giờ vừa nghĩ đến Giang Hạc cũng không cần anh nữa, anh biết mình còn chưa có dũng khí chạm vào máy tính.
Tấn Tĩnh bị lời của Tấn Viễn kinh hãi: "Em không viết mã, vậy em chuẩn bị đi làm cái gì?"
Tấn Viễn không chút suy nghĩ nói: "Về nhà kế thừa nhà hàng nhỏ của ba."
Tấn Tĩnh: "..."
Anh trả lời nhanh như vậy, tình cảm đã sớm nghĩ ra đường lui.
Tấn Tĩnh nhớ tới lúc cô đi học ba bốn giờ ba đã phải dậy chuẩn bị công tác, vẫn bận rộn đến mười một mười hai giờ đêm, còn không thể nghỉ ngơi, không đồng ý nói, "Rất vất vả, đi sớm về muộn không nói, một năm bốn mùa đều ở trong bếp xoay quanh, mùa đông còn tốt một chút, mùa hè nóng chết em, em từ nhỏ đã được nuông chiều, ngoại trừ ba ép em học trù ra, sẽ không cho em làm qua công việc khác, em chịu được khổ sở này sao?"
Tấn Tĩnh nói một đống lớn lời nói, Tấn Viễn một chữ cũng không nghe vào, liền nghe thấy một chữ "bận", anh lẩm bẩm nói: "Bận một chút cũng tốt, bận rộn đầu sẽ không nghĩ linh tinh."
Tấn Tĩnh rũ mắt: "Cho dù chị đồng ý, ba mẹ cũng sẽ không đồng ý, hai người vất vả cho em học đại học không phải vì để cho em cùng hai người cả đời ở trong trời đất đó, mỗi ngày đều vì chút củi gạo dầu muối kia mà bận rộn, hai người là hy vọng em có thể nổi bật, sau này có thể có được một mảnh trời đất rộng lớn thuộc về mình, không để lại tiếc nuối cho nhân sinh, hơn nữa chị nói một câu rất thực tế, em như vậy xám xịt trở về, người khác sẽ chê cười em."
"Em có tiền." Tấn Viễn lấy điện thoại di động ra cho Tấn Tĩnh xem tiền tiết kiệm của mình, "Số tiền này của em đủ để dưỡng lão cho ba mẹ."
"Hơn nữa em," Tấn Viễn nói xong nâng tay trái che ở mí mắt, ngăn trở tất cả ánh sáng, nói chính mình không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, "Hơn nữa thân thể của em, không biết khi nào liền không được, em trở về bồi ba mẹ nhiều hơn cũng tốt."
Tấn Tĩnh đếm một chuỗi dài số tiền gửi của Tấn Viễn, âm thầm giật mình, không nghĩ tới Tấn Viễn một mình không nói một tiếng mấy năm nay thế nhưng tích góp được nhiều tiền như vậy.
Lại nghe Tấn Viễn nói, trong lòng Tấn Tĩnh một trận đau xót: "Đừng nghĩ như vậy, em cái này cũng không phải bệnh nan y, chỉ cần em dưỡng tốt, mỗi ngày vui vẻ, đem đường huyết khống chế ở trong phạm vi bình thường, sống đến chín mươi chín không có vấn đề gì."
"Ừm," Tấn Viễn đáp một tiếng, tiếp tục nói, "Cho nên về nhà kế thừa gia nghiệp đối với em mà nói không thể tốt hơn."
"Nhà hàng quá mệt mỏi, thật không thích hợp với em, nền tảng của em tốt như vậy, không bằng đi theo chị làm người mẫu đi, nói không chừng ngày nào đó sẽ nổi..." Tấn Tĩnh lắc đầu nhìn về phía Tấn Viễn, vừa nói được một nửa liền bị kẹt lại, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm cổ tay trái Tấn Viễn, sau đó "A" một tiếng kinh hãi kêu lên.
Tấn Viễn nghe thấy tiếng thét chói tai của cô, cho dù đầu bây giờ bị cồn hun đến mê man, vẫn buông tay che trên mắt nhìn thoáng qua cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tấn Tĩnh vội vàng nâng tay trái Tấn Viễn lên, tỉ mỉ quan sát chiếc vòng tay trên cổ tay anh, đột nhiên rất nghiêm túc hỏi anh: "Vòng tay này của em từ đâu ra?"
Tấn Viễn ngẩng đầu nhìn, thuận miệng nói: "Người khác tặng, không đáng giá."
"Không đáng giá?" Tấn Tĩnh giống như nghe thấy chuyện cười lớn: "Vòng tay ba nghìn năm trăm vạn đô la, em nói với chị có đáng giá không?"
Đầu Tấn Viễn còn choáng váng, không nghe rõ lời Tấn Tĩnh nói: "Cái gì ba nghìn năm trăm vạn?"
Tấn Tĩnh sợ Tấn Viễn nghe không rõ, trực tiếp cầm điện thoại cho Tấn Viễn xem một tin tức: "Mấy ngày trước cái vòng trên tay em bị người ta bỏ ra ba nghìn năm trăm vạn đô la mua đi, các phương tiện truyền thông lớn đều có đưa tin, là một loại châu báu giao dịch lớn nhất trong nước cho đến nay, tất cả mọi người đều tò mò chiếc vòng tay này là do ai mua đi, không nghĩ tới chị cư nhiên nhìn thấy trên tay em, chị có thể không kích động sao?"
Tấn Viễn nhìn trái nhìn phải vòng tay trên cổ tay mình, không cảm thấy nó có giá trị gì: "Cái này không phải rất bình thường sao?"
"Bình thường?" Tấn Tĩnh đem tay Tấn Viễn nâng xuống dưới ánh đèn, trong nháy mắt vòng tay trên cổ tay anh liền nở rộ ra lam sắc quang mang rực rỡ như sao, "Mỗi một viên kim cương trên vòng tay này của em được lấy ra, thông số 4C đều là tối ưu, huống chi khảm nạm của nó vô cùng khéo léo đem tất cả mặt cắt đều tận dụng, em xem tầng hào quang này nổi lên, vòng tay em giống như một dải ngân hà."
Tấn Viễn liếc mắt một cái, gật đầu nói: "Rất giống."
Ánh mắt Tấn Tĩnh phức tạp nhìn Tấn Viễn: "Em có biết vòng tay này có một cái tên hay không."
Tấn Viễn nghiêng đầu: "Tên gì?"
"Nhật Nguyệt Tinh Thần cũng không chói mắt như bạn."
Tấn Tĩnh sau khi nói ra tên, dừng một chút, có chút không được tự nhiên hỏi Tấn Viễn: "Em không phải là bị phú bà nào đó coi trọng chứ."
"Hẳn chỉ là một con hàng phà kè cao cấp làm rất chân thực." Tấn Viễn trầm mặc trong chớp mắt, kéo ống tay áo cất vòng tay, suy nghĩ một chút lại hỏi Tấn Tĩnh, "Ba nghìn năm trăm vạn đô la đổi thành nhân dân tệ là bao nhiêu tiền."
Tấn Tĩnh đang suy nghĩ trên thế giới có hàng giả cao cấp chân thực như vậy sao, nhưng cô cũng không nghĩ ra Tấn Viễn từ đâu quen biết phú bà hào phóng như vậy, chỉ đành tạm thời tiếp nhận cách nói này, trả lời anh: "Hơn hai trăm triệu*."
(*) Hơn 705 tỉ VNĐ =)))
Tấn Viễn mơ mơ màng gật gật đầu, chợt lại rất mê mang nhìn Tấn Viễn: "Nếu một người biết rõ hai người sẽ không ở cùng một chỗ, lại còn tặng cho chị một cái vòng tay hơn hai trăm triệu, chị sẽ đối xử với người ta như thế nào?"
Tấn Tĩnh trợn trắng mắt: "Còn có thể như thế nào, cái này rõ ràng chính là khẩu thị tâm phi."
"Đúng," Tấn Viễn từ trên ghế sô pha đứng dậy, lảo đảo đi sang một bên, lặp lại lời của Tấn Tĩnh nói: "Chính là khẩu thị tâm phi."
Tấn Tĩnh không hiểu rõ anh đang lẩm bẩm cái gì, nhìn anh lắc lư đi sang một bên, hỏi anh: "Em đi đâu vậy?"
"Đi ngủ." Tấn Viễn một bộ dạng say rượu phất phất tay một cái, đẩy cửa phòng ra, "Ngủ ngon, ngày mai trở về công ty làm việc."
_________
Tấn Viễn hơn nửa tháng không đi làm đột nhiên lại đi làm, người kích động nhất trong bộ phận công trình không phải là giám đốc cũng không phải đồng nghiệp khác, mà là Hà Lạc.
"Viễn ca!" Buổi trưa lúc hai người ở căng tin ăn cơm, Hà Lạc vừa gắp đồ ăn ngon cho Tấn Viễn vừa nói, "Cậu biết không, khoảnh khắc sáng nay cậu bước vào bộ phận công trình, tôi giống như nhìn thấy thánh quang trên người cậu."
Tấn Viễn đem đùi gà hắn gắp cho mình đặt lại vào trong bát cơm của hắn: "Có khoa trương như vậy không?"
"Tôi đây đều là khoa trương thật lòng." Hà Lạc thấy Tấn Viễn không ăn đùi gà lại gắp cho anh một miếng thịt kho tàu, "Khoa trương thêm một chút thì cảm giác cậu chính là Phật tổ cứu khổ cứu nan, thật sự, cậu không biết, không có cậu, tôi ở chỗ này đi làm, quả thực sống không bằng chết."
"Gần đây giá trị đường huyết không tốt lắm, không thể ăn mặn" Tấn Viễn lại đem thịt kho tàu hắn gắp trả lại cho hắn, "Chúng ta tốt xấu gì cũng là cùng một trường học tốt nghiệp, cậu cũng không kém tôi."
Hà Lạc nghe Tấn Viễn nói như vậy, cũng không tiếp tục ân cần nữa, không quá vui vẻ nói: "Cậu cũng không phải không biết tôi, ở trường căn bản cũng chưa từng học tập thật tốt, mỗi lần đều đủ tư cách là được, có thể vào khoa học kỹ thuật Hạc Thành đều là cậu giúp tôi làm bài kiểm tra phỏng vấn mới thông qua."
Tấn Viễn cảm thấy Hà Lạc quá mức ỷ lại vào anh, như vậy không tốt: "Cậu có thể thi đậu và thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp liền chứng minh cậu không ngốc, có cơ sở, gặp phải chỗ không biết, lật sách nhiều hơn sẽ biết."
"Ai tốt nghiệp còn chạy về lật sách a." Hà Lạc mím môi, lại nhìn Tấn Viễn cười nói, "Vẫn là có cậu tốt hơn, gặp phải cái gì không biết, thuận miệng hỏi cậu một chút, không nhanh hơn lật sách sao?"
Tấn Viễn: "..."
Tấn Viễn: "Vậy nếu không có tôi thì sao."
"Vậy chẳng phải tôi thảm rồi, nửa tháng qua quá gian nan." Hà Lạc nói xong lại cẩn thận nhìn Tấn Viễn, "Bây giờ cậu chịu trở về làm việc hẳn là sẽ không náo loạn từ chức nữa chứ."
Tấn Viễn cũng không chắc chắn: "Xem công ty có muốn tôi hay không."
"Khẳng định muốn." Hà Lạc ra sức gật đầu, "Cậu không thấy sáng nay cậu trở về, khuôn mặt của người quản lý chúng ta cười thành một đóa hoa, anh ta căn bản là luyến tiếc thả cậu đi, thư từ chức cậu gửi cho anh ta cũng vẫn đè nén không có phê duyệt, chỉ chờ cậu đổi ý trở về, hiện tại anh ta trông chờ mặt trăng thấy cậu trở về càng không nỡ để cậu đi. ”
Hà Lạc nói xong còn dự đoán cho Tấn Viễn một chút: "Nói không chừng buổi chiều anh ta sẽ tìm cậu nói chuyện, hỏi cậu xem quan điểm của cậu về công ty, xem thái độ của cậu tăng lương cho cậu, thăng thêm phúc lợi gì đó. ”
Tấn Viễn