Trong phòng khách sạn, Tấn Viễn ung dung chống một đôi chân dài, nâng mí mắt nhìn thẳng Giang Hạc trước mặt anh, kiên nhẫn chờ cậu lên tiếng.
Giang Hạc ngồi ở mép giường, hút thuốc không nói một lời. Sương mù quanh người, khiến cậu không thấy rõ bộ dáng Tấn Viễn trước mặt.
Cậu trong chốc lát cảm thấy Tấn Viễn trước mặt như cách thiên sơn vạn thủy khiến người ta khó có thể chạm vào, trong chốc lát lại cảm thấy Tấn Viễn ở trong gang tấc của cậu, chỉ cần cậu đưa tay là có thể chạm vào.
Nhưng mà, cậu không biết người cậu muốn chạm vào đến tột cùng là người mặc váy, hay là bản thân anh, khuôn mặt "anh" cùng "cô" không ngừng xoay quanh trong đầu cậu, trộn lẫn cùng một chỗ, khiến cậu đã không phân biệt được ai là ai.
Nhưng có một điểm cậu vô cùng xác định, cậu quả thật không phải đồng tính luyến ái, cũng xác thực đối với thân thể nam nhân không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí ngay cả một chút ý niệm không bình thường trong đầu cũng không có. Những phản ứng mà cậu có thể sinh ra đối với Tấn Viễn đều là trong điều kiện tiên quyết biết anh chính là "Viện Viện".
Cậu không cách nào tiếp nhận Tấn Viễn sau này lại tìm một người đàn ông hay một người phụ nữ bầu bạn, cũng không cách nào tiếp nhận Tấn Viễn cùng nam nhân hoặc nữ nhân khác có một chút tiếp xúc thân mật, loại cảm giác này thật giống như nhìn "Viện Viện" cùng người khác thân mật tiếp xúc, làm cho cậu không cách nào hô hấp.
Cậu từ đầu đến cuối đều coi "anh" là "cô" mà đối đãi, cậu không bỏ được "Viện Viện", cũng đồng thời không bỏ được Tấn Viễn, bởi vì buông tha Tấn Viễn liền có nghĩa là buông tha cho "Viện Viện".
Nhưng điều này đối với Tấn Viễn mà nói quá không công bằng, cho dù là anh lừa gạt cậu trước, nhưng đây cũng không phải là lý do khiến cậu yên tâm hưởng thụ anh trả giá.
"Tấn Viễn," trong phòng trầm mặc hồi lâu, thanh âm Giang Hạc mới khàn khàn vang lên, "Anh phải cho tôi một chút thời gian."
"Tôi không phải trời sinh đã thích đàn ông." Giang Hạc ở trong gạt tàn dập tàn thuốc, ánh mắt nhìn về phía Tấn Viễn không biết tại sao liền đỏ lên, giọng nói cũng mang theo run rẩy, "Nhưng tôi thừa nhận, tôi đích xác bị anh giả vờ nữ hấp dẫn không quên được, từ bỏ không được, nhưng hai chúng ta đều là nam nhân, tôi cần thời gian toàn tâm toàn ý tiếp nhận anh, mà không phải là sự mới mẻ nhất thời đáp ứng anh, hoặc là lợi dụng anh, tìm kiếm bóng dáng của "Viện Viện" trên người anh, anh có thể hiểu được không?"
Tấn Viễn bị những lời Giang Hạc nói ra xúc động đến, anh tới tìm Giang Hạc kỳ thật cũng không có bảo đảm Giang Hạc có thể coi anh là Tấn Viễn. Anh nghĩ, chỉ cần Giang Hạc không quên được nữ trang của anh, liền cự tuyệt không bỏ được anh. Chỉ cần cậu thích, anh có thể vì cậu mặc nữ trang cả đời, thậm chí là ngụy trang cả đời "Viện Viện" cũng không sao cả.
Có một thân phận có thể ở cùng một chỗ với cậu như vậy, anh cũng đã rất thỏa mãn.
Nhưng bây giờ Giang Hạc lại nói, cậu muốn từ trên người anh quên đi bóng dáng "Viện Viện", hoàn toàn đến tiếp nhận anh, tiếp nhận anh làm một nam nhân, mà không chỉ là bởi vì thân phận nào đó trên người anh mà tiếp nhận anh.
Tấn Viễn nhìn hốc mắt ửng đỏ trước mặt, âu phục trên người mở rộng, ngay cả cà vạt cũng lỏng lẻo lộn xộn, dù vậy vẫn không che giấu được khí chất ôn nhuận nho nhã trên người cậu. Đột nhiên thoáng cái liền hiểu được, vì sao anh thầm yêu nam nhân này ba năm, cho dù ngay cả mặt cũng chưa từng gặp qua mấy lần, nhưng nguyên nhân vẫn nhớ mãi không quên.
Thật sự người đàn ông trước mắt này quá khiến người ta mê mẩn, cậu thành thục đến mức cho dù là phát điên cũng mang theo cỗ lý trí ôn nhu độc quyền thuộc về cậu, từ trên người cậu tản mát ra những mị lực, hoàn mỹ có được tất cả đặc điểm mà một nam nhân thành thục hẳn là có.
Em ấy sẽ bị mắc kẹt, quá bình thường.
Tấn Viễn giật mình, gật đầu nói: "Hiểu rõ."
Tuy rằng anh bị Giang Hạc cự tuyệt, nhưng phần cự tuyệt này, cự tuyệt anh quá thích, thích đến mức so với cậu lập tức đáp ứng ở cùng một chỗ còn vui vẻ hơn.
Bởi vì anh biết Giang Hạc một khi mở miệng với anh, nhất định sẽ làm được, cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi.
Trong căn phòng không lớn còn tản ra mùi thuốc lá vừa mới phun ra từ môi Giang Hạc, mà mùi vị này lại cùng hương vị tươi mát tao nhã độc đáo trên người Giang Hạc dung hợp hoàn mỹ cùng một chỗ. Tấn Viễn mím môi, bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, anh gian nan lăn yết hầu, từ trong ba lô lấy ra một chai sữa bò anh nhất định phải uống trước khi đi ngủ, mở nắp chai, nhìn Giang Hạc, từng ngụm từng ngụm từng ngụm uống giải khát.
Giang Hạc ngồi trước mặt anh, thấy anh lấy sữa ra chậm rãi uống, bỗng nhiên nhớ tới một tấm ảnh nữ trang toàn thân dính đầy sữa mà anh từng gửi cho cậu, trên mặt lộ ra một nụ cười luống cuống lại bất đắc dĩ: "Anh có thể hay không, đừng uống sữa trước mặt tôi như vậy."
Tấn Viễn nháy mắt mấy cái, không nhanh không chậm mím mím sữa trên cánh môi, lên tiếng hỏi Giang Hạc: "Vậy Giang Tổng dạy tôi, ở trước mặt em nên uống sữa như thế nào mới tốt?"
Giang Hạc: "..."
Giang Hạc đối với Tấn Viễn đùa giỡn vô lại một chút biện pháp cũng không có, cậu buông tay, tùy anh đi.
Mặt khác, sau khi cậu nói chuyện với Tấn Viễn, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có, giờ phút này ngửi thấy mùi khói nồng nặc trong phòng, cũng cảm thấy rất không thoải mái, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, mở cửa hít thở không khí.
Nhưng phòng khách sạn Khoái Tiệp lớn như vậy, không còn mùi khói bao phủ, cậu có thể như có như không ngửi được mùi vị trên người Tấn Viễn, nhất là Tấn Viễn lại có thói quen uống sữa quanh năm, trên người anh luôn mang theo một mùi sữa nhàn nhạt ngay cả chính anh cũng không biết.
Giang Hạc lúc trước sở dĩ chắc chắn anh chính là một cô gái, ngay cả nửa điểm hoài nghi cũng không có hoài nghi, cũng là bởi vì mùi vị trên người anh quá mê hoặc người khác.
Lúc này hương vị trên người anh cùng mùi sữa trộn lẫn quấn quýt cùng một chỗ, lại nhớ tới ảnh chụp anh từng gửi cho mình, Giang Hạc luôn luôn cấm dục khắc chế cũng không khỏi sinh ra một chút nhiệt ý.
Khi ý thức được cảm quan của mình không thích hợp, Giang Hạc lập tức cởi cà vạt trên cổ ném lên giường, hướng Tấn Viễn nói: "Tôi đi tắm một chút."
"À, " Tấn Viễn nhìn chiếc cà vạt bị Giang Hạc ném trên giường, lại nhìn một chút xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo rộng mở của cậu, thanh thanh cổ họng, nâng mí mắt lên hỏi cậu, "Giang Tổng tối nay còn để tôi ở nơi này sao?"
"Muốn ở thì ở." Giang Hạc cởϊ áσ khoác âu phục, cởi nút áo sơ mi, đi về phía phòng tắm, cậu cảm thấy nếu cậu không coi Tấn Viễn là "Viện Viện", thì phải từ đáy lòng tiếp nhận sự thật anh là đàn ông, đàn ông sống cùng đàn ông là một chuyện hết sức bình thường, cậu phải bình thường đối đãi.
Tấn Viễn từ trên người cậu thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng ở trên một cái giường duy nhất trong phòng, khóe môi bất tri bất giác liền vểnh lên.
Phòng tắm của khách sạn sử dụng kính mờ, người ở bên ngoài không thấy rõ người bên trong, nhưng có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ,