Điện thoại là do tổ thẩm định đấu thầu gọi tới, nói là có người tố cáo hệ thống đấu thầu của bọn họ bị nghi ngờ sao chép hệ thống giọng nói của công ty Tân Vũ, một buổi chiều cộng thêm một đêm, toàn bộ tổ thẩm định đấu thầu đều đang điều tra kỹ hệ thống của bọn họ, quả nhiên phát hiện hai hệ thống có không ít điểm tương đồng, tuy rằng về mặt khoa học kỹ thuật Hạc Thành có khoa học kỹ thuật cao hơn một bậc, nhưng trên cơ sở quả thật có dựa trên hệ thống giọng nói của công ty Tân Vũ, bởi vậy ban giám khảo quyết định hủy đấu thầu lần này, đấu thầu lại.
Giang Hạc cúp điện thoại, suốt đêm tìm tất cả trợ lý và luật sư tới bàn bạc xử lý tất cả các công việc liên quan.
Một khi ngày mai ban giám khảo đem tin tức hủy thầu lần này truyền ra, như vậy cũng tương đương với sự thật khoa học kỹ thuật Hạc Thành sao chép, đến lúc đó cũng không phải chuyện vứt bỏ hạng mục lần này đơn giản như vậy, ngay cả cổ phiếu khoa học kỹ thuật Hạc Thành, danh dự vân vân đều sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Trước mắt quan trọng nhất không chỉ là phải nghĩ biện pháp tẩy sạch hiềm nghi Tấn Viễn sao chép, còn phải nghĩ biện pháp kéo dài tin tức tổ giám khảo bên kia công bố hủy thầu.
Bằng không tin tức vừa công bố, cho dù bọn họ sau đó tìm được chứng cớ rửa sạch hiềm nghi, mấy thứ tổn thất kia cũng không trở về được, hơn nữa đã có ấn tượng tiên nhập vi chủ*, phỏng chừng cũng rất khó có người tin tưởng lại bọn họ thanh minh.
(*) Vào trước là chủ; ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)
Không thể không nói một chiêu này của Cao Tân Vũ một hòn đá ném hai chim thật tuyệt, không chỉ giẫm Tấn Viễn vào chỗ chết, mà còn phải kéo khoa học kỹ thuật Hạc Thành xuống nước.
Giang Hạc cầm điện thoại di động không ngừng gọi điện thoại cho người khác, tìm quan hệ kéo dài thời gian, Tấn Viễn ngồi giữa một đống trợ lý và luật sư, chăm chú lắng nghe phương án bọn họ thảo luận, khi nghe bọn họ thảo luận làm thế nào giúp anh rửa sạch hiềm nghi sao chép hơn nữa còn quan hệ công chúng, trực tiếp mở miệng cắt đứt bọn họ: "Hai hệ thống đều do tôi làm, tuy rằng có điểm tương đồng, nhưng tôi dám cam đoan tôi không dùng thuật toán giống nhau như đúc, những chỗ tương tự kia cũng không đủ để chứng minh tôi sao chép."
"Tôi có thể đem những chỗ tương tự này sửa sang lại cho mọi người so sánh, chứng minh tôi không có sao chép, cậu ta chính là đang vu khống."
Hai hệ thống này đều là Tấn Viễn một cái ban đêm, hai cái ban đêm dùng vô số tâm huyết mài mòn ra, không ai so với anh quen thuộc hơn hai hệ thống này, cho dù có chỗ tương tự, đó cũng bất quá là thói quen của anh, căn bản không thể là sao chép, Cao Tân Vũ muốn dùng chiêu này đánh bại anh, tuyệt đối không có khả năng.
Bây giờ những gì anh thiếu là một cơ hội để chứng minh rằng anh đã không sao chép.
Lúc Giang Hạc gọi điện thoại cho người ta, nghe thấy lời này của Tấn Viễn, trong lòng từng đợt co rút đau đớn, nào có mình chứng minh mình không có đạo lý sao chép mình.
Giang Hạc trong lòng vừa tức vừa đau lòng, cậu cúp điện thoại, cũng mặc kệ trợ lý cùng các luật sư trong một văn phòng nhìn thế nào, trực tiếp đi tới trước mặt Tấn Viễn, từ phía sau ôm lấy anh, dán lên má anh: "Đừng lo lắng, có em sẽ không để anh chịu ủy khuất."
Đột nhiên bị Giang Hạc ôm lấy dính dính, Tấn Viễn lập tức ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu mạnh mẽ, thấy cả phòng đang tò mò nhìn chằm chằm hai người bọn họ, thoáng chốc, một gương mặt trắng nõn nhẵn nhụi nhất thời tràn ngập ửng đỏ.
Cả khuôn mặt anh đỏ bừng, bất động thanh sắc kéo ống tay áo Giang Hạc ôm lấy anh, nhắc nhở trong văn phòng cậu còn có những người khác, không phải chỉ có thời khắc hai người bọn họ.
Giang Hạc bị động tác nhỏ mờ ám của anh đáng yêu đến, bình thường trêu chọc cậu trêu chọc đặc biệt vui vẻ, thì ra cũng có lúc thẹn thùng a, cằm cậu đặt trên vai Tấn Viễn, động tác trên tay chẳng những không có buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn một chút, ở bên tai anh cười nói: "Sau khi bị em quy tắc ngầm thì thẹn thùng?"
"Lúc trước anh tìm em muốn ngầm quy tắc, hẳn là phải nghĩ đến gặp loại tình huống hiện tại, nên ứng phó như thế nào a."
Nói xong cánh môi của cậu dán vào bên tai Tấn Viễn, thấp giọng hỏi anh: "Hiện tại gian tình của nam cấp dưới cùng ông chủ bị phát hiện, làm nam cấp dưới anh bây giờ nên làm cái gì mới tốt đây?"
Tấn Viễn: "..."
Tấn Viễn không biết đêm nay Giang Hạc uống nhầm thuốc gì, thế nhưng một chút cũng không có da mặt mỏng, trước mặt nhiều cấp dưới như vậy, tự nhiên come out, nam nhân ăn mặn sau khi hết ăn chay này cùng nam nhân chưa ăn chênh lệch có chút lớn a.
Tấn Viễn trong lòng có chút tâm viên ý mã, dù sao bọn họ vừa mới tiến hành được một nửa, nhưng giờ phút này trước mặt anh là một đám nam nữ hiếu kỳ với bọn họ, còn có một đống khó khăn chờ bọn họ đi xử lý, suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng bị dập tắt trong lòng, anh mím môi, khắc chế trái tim khẩn trương, ho khan một tiếng, nhắc nhở Giang Hạc: "Chúng ta nên giải quyết vấn đề trước mắt đi."
Nói đến hoàn cảnh khó khăn mà bọn họ gặp phải hiện tại, trái tim bị Giang Hạc làm mọi người trước mặt căng thẳng thấp thỏm không thôi dần dần nguội lạnh.
Nhìn Giang Hạc mang theo một đám người sứt đầu mẻ trán đang làm công tác phòng ngừa, ánh mắt của anh kiên định một chút, nghiêng đầu nói với Giang Hạc: "Nếu tổ thẩm phán bên kia công bố thông báo hủy thầu trước, em liền đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu anh đi."
Dù sao hiện tại thời gian cấp bách muốn trong thời gian ngắn như vậy, tìm người kéo dài thời gian thật sự có chút khó khăn, so với nhìn cổ phiếu khoa học kỹ thuật Hạc Thành giảm mạnh, còn không bằng để cho anh một mình chịu trách nhiệm.
Giang Hạc nghe xong lời anh nói, lại thấy trong mắt anh kiên định, cười cười: "Anh không có niềm tin vào bạn trai của anh, hay là không có niềm tin vào sếp của anh, Hả? Khoa học kỹ thuật Hạc Thành đi tới hôm nay trải qua không biết bao nhiêu mưa gió, chút sóng gió này của anh bất quá chỉ là hạt vừng lớn chút chuyện nhỏ, còn chưa đủ để cho em đem trách nhiệm đổ hết lên người nhân viên của em."
Giang Hạc vừa nói vừa chuyển đề tài, giọng điệu trầm xuống: "Huống chi chuyện này anh chịu trách nhiệm gì? Từ xưa đến nay vẫn chưa có đạo lý chính thống đi cùng kẻ trộm cúi đầu nhận sai, chúng ta nếu không có sai, nên ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt, phải tin tưởng công lý vĩnh viễn đều thiên về phía chính nghĩa, khốn cảnh nhất thời không có nghĩa là khốn cảnh của một đời, anh lùi bước một bước sẽ có vô số bước chờ anh lùi tiếp."
"Tấn Viễn, tin em đi, mặc kệ là bạn trai cũng tốt, hay là làm cấp trên của anh cũng tốt, em cũng không yếu ớt như anh tưởng tượng, những trợ lý và luật sư mà em nuôi này bọn họ cũng không phải bất tài, anh phải thủy chung tin tưởng, em có thể trả lại cho anh một mảnh trời quang."
"Oành" một tiếng.
Đầu Tấn Viễn bị lời nói của Giang Hạc nổ tung đến trống rỗng, môi anh nhẹ nhàng run rẩy, trong lúc hoảng hốt hình như anh lại trở về ngày mới gặp Giang Hạc.
Ngày đó mưa rất lớn, lớn đến mức khiến người ta không thấy rõ bóng người, sau khi anh cắt đứt với Cao Tân Vũ ở tầng hầm, liền một mình cõng máy tính chạy về trường học trong mưa, không thấy rõ Giang Hạc đối diện đột nhiên vọt tới, hai người cùng nhau ngã xuống nước mưa.
Máy tính của anh