Cao Tân Vũ trước mặt mọi người bị dọa ngất mang đi điều tra, chuyện này nhìn đến một đống người, ngay cả Tấn Viễn và Hà Lạc cũng cảm thấy cả người đắc ý.
"Hắn điều hành phòng chat kia còn vi phạm pháp luật?" Tấn Viễn tuy rằng thỉnh thoảng chú ý đến công ty của Cao Tân Vũ, nhưng hoàn toàn không rõ ràng về những chuyện hắn phạm phải.
"Không biết," Hà Lạc cũng mờ mịt lắc đầu, lập tức hắn lại nói ra, "Quản nó đâu, người như nó, sẽ làm ra chuyện gì tôi cũng cảm thấy không có gì ngạc nhiên, hiện tại bị người ta tố cáo coi như là ông trời có mắt, đại khoái nhân tâm."
Trong lòng Tấn Viễn mơ hồ có cảm ứng: "Tôi chính là đang suy nghĩ, chuyện xảy ra trùng hợp như vậy, đến tột cùng là ai báo cáo?"
"Không biết" Hà Lạc mờ mịt lắc đầu, hắn mặt mày hớn hở cười nói: "Mặc kệ là ai báo cáo, tóm lại nhìn thấy nó đi, tôi liền vui vẻ, cậu cũng đừng rối rắm, nó hoàn toàn là gieo gió gặt bão, nhiều việc bất nghĩa tất sẽ tự lòi ra."
"Ừm." Tấn Viễn cũng không rối rắm quá nhiều, anh chính là thoáng nghi hoặc một chút, rất nhanh liền buông xuống, thu thập đồ đạc, mang theo Hà Lạc cùng một đám thuộc hạ chuẩn bị trở về công ty.
Còn chưa đi được hai bước, Hà Lạc đã bị ban giám khảo Phó Tùng Bách gọi lại: "Tiểu Hà à, bác có thể mời cháu ăn một bữa cơm không?"
Cả người Hà Lạc đều cho loạng choạng: "A?"
Phó Tùng Bách thấy hắn giật mình, lại cố ý thêm một câu: "Đừng sợ, là bác có chút chuyện riêng muốn nói với cháu, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của cháu."
Hà Lạc gãi tóc, nhìn Tấn Viễn lại nhìn Phó Tùng Bách, nghĩ đến lần này vì giúp Tấn Viễn thanh minh, Phó Tùng Bách ra không ít lực, nói như thế nào hắn cũng phải đi một chuyến, vì thế liền nói với Tấn Viễn: "Vậy các cậu đi trước một bước đi, lát nữa tôi cùng Phó giám khảo ăn cơm xong mới trở về."
Tấn Viễn gật gật đầu, lại dặn dò hắn: "Trong công ty cũng không có chuyện gì khác, cơm nước xong, cậu cũng đừng trở về công ty, trực tiếp về nhà đi."
Hà Lạc đáp ứng theo Phó Tùng Bách rời đi.
Tấn Viễn nhìn theo bọn họ đi xa, lúc này mới chuẩn bị mang theo một đoàn thuộc hạ trở về công ty, đột nhiên có một chiếc xe quen mắt dừng ở trước mặt anh.
Cửa sổ xe vừa kéo xuống, đợi anh nhìn thấy Giang Hạc ngồi trong buồng lái tự mình đến đón anh, nhất thời giống như có thần giao cách cảm vui vẻ nở nụ cười.
Giang Hạc bị nụ cười vui vẻ khoan khoái của Tấn Viễn loe lóe mắt, từ trong buồng lái thò đầu ra nói với nhân viên phía sau anh: "Tôi tìm Tấn Tổng các cậu có chút việc, tối nay công ty cũng không có chuyện gì khác, không cần vội vàng trở về công ty tăng ca nữa."
Nghe được mấy chữ không tăng ca, một đám nhân viên nhất thời hưng phấn đến quên hết tất cả, ai cũng không chú ý tới, Tấn Viễn trực tiếp mở cửa xe bên phó lái của Giang Hạc, rất tự nhiên ngồi lên.
Vừa lên xe, Tấn Viễn thắt dây an toàn, tự nhiên nói ra nghi hoặc của mình với cậu: "Công ty Cao Tân Vũ kia là em tố cáo đi. ”
Ngoại trừ Giang Hạc, anh không thể tưởng tượng được còn ai có thể báo cáo Cao Tân Vũ trong thời gian trùng hợp như vậy.
Giang Hạc lái xe trên đường phố phồn hoa, thấy Tấn Viễn đoán được, cũng không phủ nhận, chỉ rất bình thản tự thuật: "Lúc trước anh nói hệ thống giọng nói trong tay cậu ta là anh làm, em liền cho người đi điều tra, nhưng rất đáng tiếc, tất cả bản quyền dưới tên của hệ thống này đều nằm trong tay Cao Tân Vũ, bọn em không bắt được được sơ hở có thể kiện cậu ta, chỉ có thể điều chuyển phương hướng điều tra, lấy chứng cứ hao phí không ít thời gian, xin lỗi, em để cho anh chịu ủy khuất."
Giang Hạc nói xong đầu ngón tay bất giác nắm chặt tay lái, vốn hôm nay Tấn Viễn có thể không chịu ủy khuất này, nhưng vì để Cao Tân Vũ triệt để ngồi nhà tù thật, bọn họ hao phí không ít thời gian, mãi đến sáng nay mới đem tất cả tài liệu chứng cứ phạm tội đưa đến cục cảnh sát.
Nhìn vẻ mặt tự trách của Giang Hạc, đầu ngón tay Tấn Viễn khẽ gợn chuyển, nội tâm một trận xúc động, anh lắc đầu, không sao cả nói: "Không sao, nếu như là có thể kiện, trước đây anh đã sớm kiện hắn, hiện tại như vậy cũng rất tốt."
Đối với chuyện hệ thống giọng nói kia, Tấn Viễn đã sớm không để ý, dù sao nếu Cao Tân Vũ không trộm hệ thống này, có lẽ cả đời này anh cũng không gặp được Giang Hạc.
Tổn thất một hệ thống anh làm lúc đầu, đổi lấy một Giang Hạc tốt như vậy, nhìn thế nào anh đều là người kiếm được, anh vui vẻ cũng không kịp, làm sao có thể cảm thấy ủy khuất chứ.
Giang Hạc thấy Tấn Viễn ngồi ở ghế lái phụ cười vui vẻ, không có một chút uể oải thất vọng vì không lấy lại được hệ thống, đôi mắt ôn nhuận dưới kính đeo bởi vì lái xe chợt trầm xuống.
Cậu dời tầm mắt khỏi mặt Tấn Viễn, đặt ở trên làn đường đang lái xe, chuyển đề tài nói: "Hiệu đính một ngày, đói bụng đi, em chuẩn bị cơm cho anh, ở ghế sau anh tự mình lấy một chút."
Tấn Viễn thoáng ngẩn người, nghiêng người đi, đem hộp cơm ở ghế sau mở ra, nhìn thức ăn thịnh soạn trong hộp cơm, anh đột nhiên hỏi Giang Hạc: "Em đến đón anh, không phải là muốn cùng anh đi ăn cơm sao?"
Giang Hạc cười cười: "Em còn có chút việc phải bận, ăn cơm nhất định là không kịp, nhưng đưa anh về nhà vẫn có thể."
Tấn Viễn thoáng mất mát, anh còn tưởng rằng tối nay bọn họ có thể dùng phương thức cùng nhau ăn khuya chúc mừng một chút gì đó.
Anh viết hết chữ lên mặt, Giang Hạc cười một chút, đèn đỏ chậm rãi dừng xe lại, đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má bóng loáng của anh, ôn nhu trấn an nói: "Chờ em bận rộn xong chuyện trên tay, anh muốn làm gì cũng được.”
Động tác Tấn Viễn ăn cơm đình chỉ, ánh mắt thoáng cái liền sáng lên: "Thật sự để cho anh làm cái gì cũng được?"
Nhìn biểu tình kinh hỉ này của anh, Giang Hạc bị chọc cho vui vẻ không ngừng, ngón trỏ đỉnh lên sống mũi vểnh lên của anh một cái: "Em lúc nào cũng sẽ chịu đựng anh."
Tấn Viễn cắn đũa, nhìn dung nhan Giang Hạc cười đến thoải mái, lông mi mảnh khảnh run rẩy, hàm hồ nói: "Anh chỉ sợ em vẫn không tiếp nhận được chuyện anh muốn đối với em."
"Không đâu." Giang Hạc nói rất thoải mái, "Em đã chấp nhận anh, còn điều gì mà em không thể chấp nhận sao?"
Cũng không rõ Giang Hạc đến tột cùng có hiểu