Chờ xong hết thảy mọi thứ, đã là mười hai giờ đêm, Giang Hạc cầm một xấp giấy tờ, một đường chạy như bay về nhà.
Tuy rằng đã sớm nói với bảo vệ tiểu khu, nhưng cậu cũng không xác định được Tấn Viễn có tới hay không, lúc lái xe đi ngang qua chốt bảo vệ, cậu cũng không hỏi.
Mang theo một trái tim kích động, tâm thần bất định trở về trước cửa nhà, nhập mật khẩu, mở cửa nhà, nhìn vào bên trong, tối tăm, ngoại trừ ánh sáng ở cửa, không có bóng đèn ở khắp mọi nơi.
Lại cúi đầu, đôi dép lê cậu vẫn luôn chuẩn bị cho Tấn Viễn cũng không có người mang.
Trong phút chốc, trái tim kích động của Giang Hạc nháy mắt liền nguội lạnh.
Anh không đến.
Cũng đúng, lúc cậu gửi tin nhắn, cũng đã rất muộn, điểm đó bắt taxi cũng không dễ, hơn nữa anh đều tắm rửa hẳn là chuẩn bị ngủ.
Giang Hạc không ngừng an ủi trong lòng, cụp mắt xuống, tâm tình mất mát thay giày, cầm tài liệu trong tay đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ, theo thói quen đưa tay chạm vào công tắc đèn trong phòng.
Không đợi tay cậu chạm vào công tắc, một bàn tay ấm áp hữu lực nắm lấy cổ tay cậu, ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, ánh mắt cũng bị người bịt kín, cả người bị người ôm lấy từ phía sau lưng.
Một tiếng cười hấp dẫn vang lên bên tai cậu: "Là em hẹn anh đến, không được coi anh là tên trộm đâu nha."
Giang Hạc khẽ ngửi mùi sữa hỗn hợp với sữa tắm từ trên người đàn ông phía sau, trái tim như bị điện giật nửa giây, sau đó lại không khống chế được mà kịch liệt nhảy lên, cậu cười cười: "Đương nhiên không, chính là trễ như vậy, một mình anh đến nhà em, không sợ em sẽ làm chút chuyện không tốt cho anh sao?"
"Chuyện không tốt?" Tấn Viễn ở phía sau từ đầu đến cuối che mắt Giang Hạc, nghe thấy lời này của cậu, nở nụ cười một chút, cánh môi dán lên tai cậu: "Em nói là như này?"
Chợt lại ở sau gáy cậu nhẹ nhàng hôn một cái: "Hay là như này?"
Bóng tối có thể làm tăng cảm quan của con người, huống chi khoảng cách của hai người bây giờ gần như vậy, cơ hồ là dán cùng một chỗ, nhiệt độ cơ thể, hô hấp trên người đối phương, cùng với hơi nóng thở ra khi nói chuyện, Giang Hạc tất cả đều có thể cảm thụ được.
Lại đối mặt với khiêu khích rõ ràng như vậy của anh, thân thể Giang Hạc lập tức bị điều động, cậu cơ hồ là không khống chế được mà xoay người ôm lấy thắt lưng người đàn ông phía sau, đặt anh lên tường, thành thạo ngậm lên môi đối phương, khẽ cười nói: "Cũng có thể là như này."
Bàn tay đặt bên hông anh, từng chút từng chút nhẹ nhàng, ý tứ ám chỉ không cần nói cũng biết.
Tấn Viễn cong môi, ôm chặt eo đối phương, mở môi đáp lại nụ hôn cậu ngậm tới, lời mời mê hoặc nói: "Chuyện không tốt, cũng không sợ."
"Dù sao," Tấn Viễn thoáng tách ra cánh môi hai người dính chặt vào nhau, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đôi môi dính đầy nước của cậu, "Em lớn lên đẹp trai như vậy, lại có mị lực như vậy, anh muốn ngủ với em thật lâu."
Chóp mũi Tấn Viễn còn khẽ cọ vào chóp mũi Giang Hạc, môi hai người cơ hồ dán cùng một chỗ, hơi thở đan xen vào nhau, ái muội tràn ngập xung quanh hai người.
Giang Hạc nghe vậy, dùng tay đặt trên thắt lưng anh, ôm chặt anh vào lòng, khẽ nâng cằm lên, từng chút từng chút đuổi theo hôn, sửa chữa sai lầm của anh: "Hẳn là em ngủ anh mới đúng."
Tấn Viễn thấy cậu vẫn không hiểu, cũng không giải thích, tùy ý cậu ôm mình hôn nhau.
Trong tay Giang Hạc còn cầm văn kiện, ngay từ đầu không chú ý tới trên người Tấn Viễn, thẳng đến khi hôn sâu đến yết hầu của Tấn Viễn, đặt ở trên thắt lưng anh cũng nhịn không được đi lên mới phát hiện sau lưng anh một mảnh bóng loáng.
Nương theo một chút ánh đèn từ hành lang thẩm thấu vào bên cạnh cửa, Giang Hạc hơi rũ mắt nhìn thoáng qua người anh, chỉ thấy không mặc áo sơ mi ngày thường, mà thay một chiếc váy ngủ bằng tơ tằm.
Bởi vì ánh sáng quá tối, cậu không thể nhìn thấy màu sắc, nhưng phong cách là rất quen thuộc.
Vì chứng minh suy nghĩ trong lòng, cậu trượt ở trên xương quai xanh Tấn Viễn, nặng nề cắn một cái, nghe được Tấn Viễn phát ra một đạo tiếng kêu rên rất nhỏ, lúc này mới lật người qua, nương theo ánh đèn lờ mờ đánh giá lưng anh.
Quả nhiên, lưng anh ngoại trừ hai sợi dây nhỏ đan xen chung với nhau để cố định ra, không có một mảnh vải vóc.
Đây chính là chiếc váy đỏ lần trước cậu lấy ra từ phòng thay đồ vẫn đặt ở bên giường.
Đột nhiên bị Giang Hạc lật đến đối mặt với vách tường, Tấn Viễn cũng không tức giận, bàn tay anh đặt trên mặt tường, sau lưng cong cong, để Giang Hạc có thể nhìn thấy lưng anh càng hoàn chỉnh, hơi thở hổn hển hỏi cậu: "Thích như vậy?"
Giang Hạc nhìn chằm chằm vào lưng Tấn Viễn, cho dù dưới ánh đèn tối tăm vẫn trơn trượt như sữa, đầu ngón tay của cậu không khống chế được xẹt qua đường cong lưng hoàn mỹ, khẽ run rẩy trả lời: "Ừm."
"Lúc trước xem em phỏng vấn, ừm..." Tấn Viễn cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay trên rơi trên người anh, thân thể khẽ run một chút, hỏi cậu, "Không phải nói thích ôn nhu hiền lành sao?"
Từ ngày thích Giang Hạc, Tấn Viễn đã xem qua tất cả các phóng sự phỏng vấn của cậu một lần, cậu cũng không chỉ một lần nói thích loại hình dịu dàng hiền lành, lúc mới gặp anh cũng dựa theo kiểu dáng cậu không thích, ai ngờ anh không chỉ đánh bậy đánh bạ, mà còn phát hiện chiếc váy gợi cảm này bên giường cậu, điều này có thể nói ôn nhu hiền lành một chút cũng không dính dáng gì.
Giang Hạc kéo sợi dây nhỏ sau lưng anh, nhìn sợi dây rơi xuống sau lưng bóng loáng phát ra một tiếng vang nhỏ, trong mắt đan xen ngọn lửa rực rỡ, hơi cúi người từ gáy anh bắt đầu hôn lên, nghe vậy khẽ nở nụ cười, giọng nói trầm thấp lượn lờ: "Anh như thế nào, em đều thích."
Nụ hôn rơi xuống như mưa khiến Tấn Viễn ngứa đến co rúm lại một chút, anh cố ý trêu chọc Giang Hạc: "Vậy anh muốn lớn lên lưng hùm vai gấu, em cũng thích sao?"
Động tác của Giang Hạc rõ ràng dừng lại, cậu tránh không trả lời đem văn kiện trong tay ném trên mặt đất, đưa tay ấn ấn môi Tấn Viễn, ý bảo anh không nên nói những lời mất hứng như vậy vào lúc này.
Tấn Viễn mới không sợ cậu, mở môi liền ngậm ngón trỏ cậu đặt trên môi vào, dùng đầu lưỡi cuốn liếm, khẽ nhướng mày nhìn.
Giang Hạc bị anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến đầu ngón tay hơi cuộn tròn, miệng khô lưỡi khô nuốt nước bọt, vội vàng rút ra ngón tay bị anh ngậm, lại thay bằng môi mình, một mặt lấy nước bọt trong môi anh giải khát, một mặt ôm anh đi đến bên giường, nhẹ nhàng đẩy anh ngồi trên giường, quỳ một gối xuống, kiềm chế anh, từng tấc từng tấc tuần tra tiểu yêu tinh trước mặt này lộn xộn câu hồn phách cậu.
Tấn Viễn đưa tay cởi bỏ cà vạt đã sớm bị xoa bóp dưới cổ áo cậu, ném ở bên giường, ngón tay theo cúc áo sơ mi của cậu từng cái từng cái một hướng xuống dưới, câu vào trong túi quần âu phục của cậu, lấy điện thoại bên trong ra, không chút do dự ấn nút tắt máy.
Hôm nay coi như là trời sụp xuống, anh cũng không muốn thứ này lại làm hỏng chuyện tốt của anh.
Giang Hạc vừa cởϊ áσ khoác tây phục xuống, đang cởi nút áo sơ mi, chú ý tới động tác nhỏ của Tấn Viễn, không nhịn được cười một chút, nghiêng người hôn anh: "Còn đang canh cánh trong lòng vì chuyện hai lần trước?"
Tấn Viễn nhẹ giọng hừ hừ, nương theo ánh đèn ngoài hành lang, nhìn chăm chú vào vóc người rắn chắc của Giang Hạc quanh năm ẩn dưới âu phục.
Tuy rằng cậu không tập thể hình, nhưng bởi vì chuyện làm ăn, tinh thông bi-a, golf, cưỡi ngựa các loại thể thao khác, quanh năm cũng luyện được một bộ dáng tốt không có một chút thịt thừa, dáng người hoàn mỹ.
Cùng Tấn Viễn dáng người trắng nõn mảnh khảnh hoàn toàn không phải cùng một loại, Tấn Viễn mắt nóng lên, cổ họng một trận co rút.
Nhưng mà Giang Hạc cũng không có đọc được ý sói trong mắt Tấn Viễn, cậu một bên hôn Tấn Viễn, một bên kéo váy trên người anh, kìm lòng không được thấp giọng nói: "Viện Viện, trên người anh thật thơm."
Tấn Viễn bị cậu hôn đến hơi thở bất ổn, lông mi mảnh khảnh giương lên nhìn cậu, ôm bả vai hỏi cậu: "Thơm ở đâu, hả?"
Giang Hạc không nói lời nào nữa.
Cậu không biết tán tỉnh lắm.
Tấn Viễn cười cười, nắm tay cậu, rơi trên vai mình, nhẹ nhàng trượt sợi dây nhỏ treo ở trên đó, hỏi cậu: "Thơm ở đây?"
Giang Hạc không trả lời cũng không phủ nhận, Tấn Viễn lại đưa tay cậu đến bên hông mình, lại hỏi: "Hay là thơm ở đây?"
Giang Hạc vẫn im lặng như trước, Tấn Viễn trực tiếp dừng lại ở làn váy của mình: "Hoặc là nói ở đây thơm?"
Giang Hạc bị anh dụ dỗ đến mức hoàn toàn không nói nên lời, yết hầu lăn lộn đồng thời nhiệt độ thân thể cũng không ngừng tăng lên, lực đạo ôm Tấn Viễn cũng không khỏi tăng thêm vài phần.
Tấn Viễn nắm cậu, giống như là mời lại giống như mê hoặc: "Còn muốn khắc chế sao?"
Giang Hạc hô hấp cứng lại, đôi mắt chăm chú nhìn Tấn Viễn chợt trở nên thâm thúy mà lại nóng bỏng lên, nụ hôn rơi vào trên người Tấn Viễn trở nên cuồng nhiệt mà lại dồn dập, thoáng cái hô hấp nặng nề toàn bộ chiếu lên người anh.
Khoảng cách gần như vậy, Tấn Viễn có thể nhìn thấy, Giang Hạc hoàn toàn xé rách bộ dáng ôn nhuận nho nhã ngày thường, trên khuôn mặt ngũ quan đoan chính treo đầy khát vọng cùng du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đối với anh.
Ngọn lửa rực rỡ trong đôi mắt giống như muốn đốt cháy anh hầu như không còn, lực đạo rơi vào trên người anh cũng càng thêm nặng nề.
Tấn Viễn cảm giác mình giống như một chiếc thuyền nhỏ phiêu đãng trên biển, theo sóng biển vỗ vào, nổi lên chìm xuống, cuối cùng trở nên rời rạc.
Hết thảy kết thúc, không khí kiều diễm không những không giảm bớt, ngược lại còn có thêm một chút hương vị khác nhau.
Ánh mắt Giang Hạc tan rã tựa vào bả vai Tấn Viễn thở hổn hển.
Tấn Viễn hơi thở hổn hển cắn cắn môi, cảm nhận được cơn đau nóng bỏng Giang Hạc ghim vào, tay trèo lên vai Giang Hạc, ngọn lửa trong mắt cũng hoàn toàn bị khơi mào: "Em thoải mái đi?"
Thân thể Giang Hạc còn xụi lơ, đột nhiên bị hỏi chỉ là nâng mắt lên, hơi thở dốc không trả lời.
Tấn Viễn thấy cậu như thế, khẽ nhếch khóe môi từ trên giường ngồi dậy, xoay chuyển vị trí của mình và Giang Hạc, bàn tay đặt trên vai cậu theo cánh tay trượt xuống, bóp chặt cổ tay Giang Hạc: "Em thoải mái rồi, có phải đã đến phiên anh không?"
Giang Hạc không hiểu Tấn Viễn đang nói cái gì, nhẹ giọng phát ra nghi hoặc: "Ừ?"
Tấn Viễn thuận tay kéo cà vạt âu phục của cậu vừa đặt ở bên giường, sợ cậu giãy dụa, trực tiếp trói tay Giang Hạc lại, ngón trỏ trắng nõn thon dài bơi một vòng trên đường viền đầy mồ hôi của cậu, ánh mắt tối nghĩa khó hiểu: "Hiện tại, để anh dạy