Giang Hạc lần lượt hôn lên người Tấn Viễn, dần dần chân Tấn Viễn cũng có chút nhũn ra, nhất là Giang Hạc còn đem lực đạo toàn thân cậu đè lên người anh, dần dần Tấn Viễn chống đỡ không nổi, chậm rãi trượt xuống, lấy tư thế quỳ gối đưa lưng về phía Giang Hạc.
Ánh sáng tối hôm qua quá tối, Giang Hạc nhìn không rõ toàn cảnh sau lưng Tấn Viễn, lúc này ánh sáng trong phòng vừa vặn, tất cả mọi thứ trên người Tấn Viễn cậu đều thấy rõ ràng.
Cậu nhìn thấy, lưng trơn bóng của Tấn Viễn như sữa thấm vào trong hai dải ruy băng hầu gái màu đen, mặt trên phủ đầy vết đỏ loang lổ, bên hông có một chiếc nơ lớn màu trắng tinh khiết, hoàn mỹ đem vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo của anh che khuất như ẩn như hiện.
Một đôi chân đẹp dài đến nghịch thiên từ trong làn váy ren đen trắng lộ ra, mặt trên cũng trải rộng dấu vết xanh xanh tím tím, quỳ gối trên đá cẩm thạch trắng sứ có vẻ vừa thuần khiết vừa đốt du͙ƈ vọиɠ.
Trước kia Giang Hạc còn cần khắc chế, hiện tại cậu nghĩ cậu hoàn toàn không cần phải khắc chế nữa.
Cổ họng Giang Hạc chát lên, đôi mắt ôn nhuận đã hoàn toàn không còn lý trí, cậu quỳ gối bên đùi Tấn Viễn, ôm chặt cả người anh vào trong ngực, khiến anh không thể động đậy, một nụ hôn nóng bỏng rơi vào trên người anh.
Tấn Viễn bị Giang Hạc hôn cắn đến toàn thân run rẩy, không thể không cắn chặt môi dưới mới có thể giúp mình sống tốt hơn một chút, quá đau, anh cảm giác được, khí lực của Giang Hạc hôm nay so với tối hôm qua lớn hơn không ít, vết thương trên người còn chưa tốt, lại bị đối đãi như vậy, quả thực chính là đau thêm đau.
Nhưng mà người bị anh hấp dẫn, coi như là quỳ, ngậm lấy nước mắt, đánh rơi hàm răng máu chảy vào trong bụng cũng phải chịu đựng.
Rất nhanh, trong phòng bếp không chỉ có tiếng ùng ục bốc lên từ nồi cháo, còn có hai tiếng thở hổn hển đan xen với nhau, không phân biệt được ai nặng hơn ai một chút.
Giang Hạc ôm Tấn Viễn, khi dễ anh đến mức cả người đều run rẩy, lúc này mới buông anh ra, hôn vào xương tai anh, giọng nói dịu dàng khàn khàn vang lên bên tai: "Sau này còn dám câu em nữa hay không, Hả?"
Trên trán Tấn Viễn thấm đầy mồ hôi ướt, anh buông ra cánh môi sắp bị cắn rách, bàn tay vô lực chống lên đá cẩm thạch trắng, thở hổn hển lắc đầu, không nói gì.
Giang Hạc ôm người lên, bảo anh ngồi trên người cậu, trên đùi anh có chút màu sắc, nhìn qua có chút kinh người, cảm thấy vô cùng sâu sắc nói: "Xin lỗi, không khống chế được."
Tấn Viễn ổn định hô hấp, ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Giang Hạc nói là có lỗi nhưng không có nửa phần thẹn, mím môi, cũng không trách cậu, dù sao cũng là chính anh chọn lên đài trước, chỉ nói: "Vậy lần sau em chú ý một chút, đều sắp rách da rồi."
"Ừm." Giang Hạc ngoài miệng đáp ứng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Tấn Viễn.
Tấn Viễn vừa mới bị cậu tàn phá, hiện tại đuôi tóc hơi ướt, khóe mắt đỏ lên, cánh môi bị chính cậu cắn đến đỏ thẫm, trên người lại đầy dấu vết, nhìn qua thật đáng thương, nhất là hai lỗ tai mèo trên đầu anh còn có thể theo anh nói chuyện động tới đi lui, giống như một đứa trẻ hầu đồng bị khi dễ thảm đang ủy khuất.
Tay Giang Hạc bất giác trèo lên đỉnh tóc anh, xoa xoa mái tóc ướŧ áŧ cùng tai mèo mềm mại của anh, yết hầu lăn qua lăn lại, trong mắt ngọn lửa lại nhảy lên.
Đều là đàn ông, Tấn Viễn trong nháy mắt đã hiểu rõ ý đồ của Giang Hạc, nhất thời, sống lưng cứng đờ, anh đẩy Giang Hạc, muốn từ trên người cậu đứng lên: "Anh đi xem cháo nấu sao rồi."
"Mặc kệ nó." Giang Hạc ôm chặt Tấn Viễn, không cho phép anh đi, hôn lên cổ anh đầy dấu vết, thấp giọng nói: "Viện Viện, chúng ta lại một lần nữa đi."
Dùng giọng điệu khẩn cầu, nhưng động tác của cậu lại không cho Tấn Viễn cơ hội phản bác.
Cảm giác đau đớn trên người còn từng đoạn từng đoạn chui vào trong đầu, Tấn Viễn tuy nói là đàn ông, không sợ chút đau đớn này, nhưng tư vị giày xéo lên trên vết thương thật sự không dễ chịu, anh có chút kháng cự nói: "Qua hai ngày được không?"
Nhưng Giang Hạc mũi tên đã lên cung hoàn toàn không nghe ý kiến của Tấn Viễn, cậu ôn nhu hôn Tấn Viễn, khẽ dỗ dành anh nói: "Lần cuối cùng, em cam đoan."
Đều là đàn ông, ai không biết ai a, Tấn Viễn mới không tin lời quỷ của cậu, giãy dụa muốn từ bên người cậu chạy trốn. Nhưng Giang Hạc hoàn toàn bị khát vọng bao phủ đã không còn lý trí để nói, quyết tâm tiếp tục tàn phá Tấn Viễn, hết lần này đến lần khác bóp chặt mắt cá chân Tấn Viễn, kéo anh trở về.
Giang Hạc khí lực rất lớn, Tấn Viễn trốn không thoát, cuối cùng đành phải hai tay chống trên sàn đá cẩm thạch, bị ép ngẩng đầu lên, chống cổ thon dài, bất lực thở dốc. Trước kia anh nghe người khác nói qua, qua ba mươi nam nhân còn độc thân sẽ rất biếи ŧɦái, lúc ấy anh không tin, hiện tại anh cảm nhận được, là thật sự sẽ biếи ŧɦái a!
Cuối cùng chấm dứt, Tấn Viễn đau đến nước mắt sắp chảy ra, anh đẩy Giang Hạc, nhìn làn da rách của mình đang thấm tơ máu, đau đến hít thở: "Giang Hạc, em khốn kiếp!"
Đột nhiên bị Tấn Viễn đẩy ra, Giang Hạc cũng dần dần từ trong trạng thái hỗn độn mà tỉnh táo lại, cậu nhìn Tấn Viễn trước mắt giận dữ trừng mắt nhìn, trong đôi mắt đen tụ tập hơi nước, cũng thật không ngờ mình lại đem người khi dễ sắp khóc.
Cậu tiến lên ôm lấy Tấn Viễn hơi có chút kháng cự cậu, hôn lên đôi mắt mang theo hơi nước của anh, nhẹ giọng dỗ dành: "Ừ, em khốn kiếp."
Làn da Tấn Viễn vốn đã mềm, loại địa phương này làn da càng mềm, cậu cũng là bị làm choáng váng đầu óc, cái gì cũng không để ý, không chỉ khốn kiếp còn cầm thú.
Được Giang Hạc dỗ dành, Tấn Viễn cảm thấy vừa đau vừa ủy khuất, anh lau đi nước mắt sắp rơi, lại cúi đầu mắng một câu: "Lão biếи ŧɦái."
Thật sự quá biếи ŧɦái, cậu làm như thế nào, ở tình huống tối hôm qua mệt mỏi như vậy, chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ, còn có khí lực đến tàn phá anh, hai lần!
Lòng tự trọng của Tấn Viễn lại một lần nữa vỡ vụn.
Đối với lời mắng chửi của Tấn Viễn, Giang Hạc lúc này tất cả đều thu hết theo: "Ừm, lão biếи ŧɦái."
Sau khi trấn an xong cảm xúc của Tấn Viễn, Giang Hạc ôn thanh hỏi anh: "Viện Viện, chúng ta đi tắm trước được không?"
Tấn Viễn ổn định tâm tình, nhìn nồi cháo còn đang bốc hơi nóng trên bếp: "Trước hết tắt bếp." May mắn anh nấu cháo đã quen dùng nhỏ lửa, bằng không thời gian dài như vậy, chỉ chờ phòng bếp bị nổ tung, thuận tiện cũng đem bọn họ một khối nổ tung.
Giang Hạc tắt lửa, đỡ Tấn Viễn lên lầu, đặt anh vào trong bồn tắm, tìm khăn mặt tới, tránh vết thương trên người anh, dịu dàng lau người.
Thấy anh đỏ mắt, vẻ mặt không vui mím chặt môi, trái tim níu lại, ôn nhu dỗ dành: "Chỉ lúc này thôi, sau này anh muốn như thế nào, em đều dựa theo anh có được hay không?"
Tấn Viễn lắc đầu: "Không có việc gì."
Anh không tức giận với Giang Hạc, anh đang giận mình, anh cảm thấy mình quá yếu, không thỏa mãn được Giang Hạc, nhưng loại chuyện này quá mất mặt, lại không tiện nói với