Nụ hôn này, một mực kéo dài hơn mười phút, thẳng đến khi cánh môi Giang Hạc đều bị mút đến tê dại, Tấn Viễn mới buông cậu ra, đầu vùi lên vai cậu, bất lực thở dốc.
Cảm nhận được hơi thở không tốt trên người anh, Giang Hạc xoa xoa đầu anh, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tấn Viễn không nói gì, hơn nửa ngày sau, anh cọ nhẹ bả vai Giang Hạc, hô hấp khó chịu hỏi cậu: "Em có phải... hay không. Em không muốn anh nữa sao?"
Giang Hạc bị lời nói của Tấn Viễn làm cho kinh hãi, cậu ngẩng đầu sờ sờ trán Tấn Viễn: "Anh đang nói nhảm cái gì, em làm sao có thể không muốn anh." Trừ phi có ngày anh không muốn thích em, bằng không em vĩnh viễn cũng không có khả năng không muốn anh.
Tấn Viễn cảm thấy ủy khuất lấy điện thoại di động ra hỏi cậu: "Vậy những lời này của em có ý nghĩa gì?"
Nếu thật sự không hiểu được cũng không có sao.
Giang Hạc nhìn thấy câu nói cuối cùng trên điện thoại, dở khóc dở cười xoa xoa đầu Tấn Viễn: "Anh vì những lời này mà cảm thấy em sẽ không muốn anh sao?"
Hốc mắt Tấn Viễn đỏ lên nhìn chằm chằm cậu, rất khẳng định gật đầu: "Ừm."
"Ngốc hay không ngốc." Ngón tay Giang Hạc nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt đỏ bừng của Tấn Viễn, mang theo lưu luyến ôn nhu nói không nên lời, thấp giọng dỗ dành anh, "Em không có ý này, là ngữ khí của em quá bình tĩnh, khiến anh sinh ra bất an, thực xin lỗi."
"Ừmm." Tấn Viễn cúi đầu đáp ứng, trong giọng nói còn lộ ra bất an nồng đậm.
Giang Hạc ôm lấy anh, bàn tay đặt lên gáy anh, từng chút một trấn an: "Em chỉ cảm thấy chú và dì đã lớn tuổi như vậy, muốn họ hiểu chúng ta, tiếp nhận chúng ta, quá khó khăn, cho nên cảm thấy không hiểu được cũng không sao."
Giang Hạc nói xong nhắm hai mắt lại.
Tựa như lúc trước cậu biết Tấn Viễn là đàn ông, cũng đồng dạng không cách nào tiếp nhận, không cách nào lý giải đàn ông như thế nào có thể cùng đàn ông ở một chỗ.
Cậu một người trẻ tuổi đều không tiếp nhận được chuyện trong thời gian ngắn, làm sao có thể để cho hai người trung niên lập tức tiếp nhận.
Chỉ là cậu không có dự liệu, bởi vì một câu cậu không có nói rõ ràng, Tấn Viễn phản ứng sẽ lớn như vậy.
"Tấn Viễn." Giang Hạc khẽ ngửi mùi vị trên người Tấn Viễn mang theo một chút hơi thở lạnh lẽo, cắn sợi tóc trên cổ anh, nghẹn ngào nói bên tai anh, "Em yêu anh."
Vì vậy, làm sao em có thể không muốn anh.
Cho dù là ba mẹ anh không đồng ý, cho dù cả thế giới đều không tán thành, nhưng chỉ cần anh còn thích em, em cái gì cũng không quan tâm.
Nghe Giang Hạc nói ra ba chữ này, toàn thân Tấn Viễn run lên, chóp mũi chua xót, tất cả nỗi sợ hãi cùng bất an chiếm cứ trong lòng anh đêm nay đều biến mất, tâm lại một lần nữa trở về bình yên.
Cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của người trong ngực, Giang Hạc thu hơi nước mờ dần trong hốc mắt, vỗ vỗ lưng anh, ôn nhu hỏi: "Chỉ vì cái này mà chạy tới đây?"
Tấn Viễn từ trên vai Giang Hạc đứng dậy, trong áo khoác của mình lấy ra một cái hộp giữ ấm, đưa cho Giang Hạc: "Còn có mang cơm giao thừa cho em."
Giang Hạc nhận lấy hộp giữ ấm còn mang theo nhiệt độ cơ thể trên người anh, giống như nhận được một thứ nặng nghìn vàng.
"Ăn hết bữa cơm này nhà anh." Sau khi tâm tình Tấn Viễn ổn định lại, người cũng dần dần tỉnh táo, anh một lần nữa kéo khóa áo khoác, nhìn Giang Hạc còn có chút sững sờ, chậm rãi nói, "Em chính là vợ của anh, đời này cũng không được chạy."
Giang Hạc bị anh mang theo sự bướng bỉnh trẻ con chọc cười, sau đó lại thu liễm ý cười, nghiêm túc mà kiên định gật đầu với anh: "Ừ, em không chạy."
Em đang đứng đây, em đã ở đây, em không đi đâu hết.
Tấn Viễn trong lòng yên ổn, hơi cúi đầu ở hai bên má anh mỗi bên hạ xuống một nụ hôn, không nỡ nói: "Vậy anh trở về."
"Chờ một chút," Giang Hạc đúng lúc kéo bóng dáng Tấn Viễn muốn vội vàng rời đi, "Anh vội vàng chạy tới như vậy, lại vội vàng chạy về không sợ chú dì mắng anh?"
Tấn Viễn lắc đầu: "Không có việc gì."
Dù sao mấy ngày nay anh bị mắng cộng lại cũng hơn hai mươi mấy năm trước rồi, mắng thêm cũng chả nhằm nhò gì.
"Tết nguyên đán vẫn là để tất cả mọi người vui vẻ chút."
Giang Hạc buông hộp giữ ấm xuống muốn lấy thứ gì đó, vừa lúc người đưa cơm tất niên đến, cậu trước tiên kêu người đem cơm bày ở trên bàn ăn, lại chọn mấy món ăn thích hợp cũng lấy hộp giữ ấm đóng xong đưa cho Tấn Viễn, "Anh cho em bữa cơm tất niên của anh, em cũng cho anh bữa cơm tất niên của em, như vậy coi như là người một nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm tất niên."
Người một nhà chúng ta.
Tấn Viễn nghe thấy mấy chữ này, đôi mắt sáng lên, rõ ràng bị lấy lòng.
Giang Hạc thấy anh vui vẻ, chính mình cũng vui vẻ, lại lấy mấy hộp quà từ tủ TV bên cạnh đưa cho Tấn Viễn: "Còn nữa, đây là quà tết em chuẩn bị cho chú dì và chị gái, anh mang về cho mọi người."
Giang Hạc nói tỉ mỉ cho Tấn Viễn, Tấn Viễn chăm chú lắng nghe, ánh mắt còn rơi trên người cậu, hiển nhiên đang chờ mong cái gì đó.
Anh viết hết chữ lên mặt, Giang Hạc như thế nào không biết, vẫn không nói lời nào, hơn nửa ngày sau mới lấy ra một phong bao lì xì nhét cho anh: "Cho chồng nhỏ nhà em tiền mừng tuổi."
Tấn Viễn ngẩn người, khó hiểu nói: "Vì sao họ đều là lễ vật, đến chỗ anh liền thành tiền mừng tuổi?" Giống như lấy lòng một đứa trẻ.
Giang Hạc rũ mắt xuống, cười cười: "Em nghe người khác nói, tiền mừng tuổi có thể đè đi tất cả tà tính, đại khái, có lẽ cũng có thể áp đảo tất cả những chuyện không tốt đi."
Tấn Viễn nghe cậu nói, ánh mắt dừng trên phong bao lì xì cậu đưa, nặng nề gật đầu: "Được." Coi như bị coi là lấy lòng trẻ con, anh cũng nhận.
Xách theo một đống đồ vật ra khỏi tiểu khu nhà Giang Hạc, sau khi đi ra rất xa, Tấn Viễn mới hậu tri hậu giác nhớ tới, ba mẹ Giang Hạc cho tới bây giờ đều mặc kệ cậu, cho nên rất có thể từ nhỏ đến lớn cậu đều không nhận được tiền mừng tuổi gì, cho nên ngay cả ngụ ý tiền mừng tuổi cũng là nghe người khác nói mới biết được, cho nên trong tay số tiền mừng tuổi này trong tay anh là Giang Hạc ôm ước mơ cùng chúc phúc tốt đẹp của cậu từ nhỏ đến lớn cho anh.
Trong nháy mắt, chóp mũi Tấn Viễn lại chua xót.
Anh làm sao có thể hoài nghi Giang Hạc yêu anh như vậy bởi vì ba mẹ anh không tán thành liền lùi bước.
Trong phút chốc, anh giống như lại có lực lượng, lấy lại tự tin.
—
Về đến nhà, Tấn Quân và Lâm Anh vẫn đang chờ anh, không hề động đậy.
Tấn Viễn xách đồ đi đến trước bàn ăn, nghiêm túc xin lỗi họ: "Ba, mẹ, chị, con xin lỗi."
Khó được nhìn thấy Tấn Viễn cũng có lúc cúi đầu nhận sai, Tấn Quân cũng không tính nổi giận, đưa cho anh một đôi đũa, lạnh nhạt nói: "Ăn cơm đi."
Tấn Viễn nhận lấy đũa, lại đem hộp giữ ấm mang về để lên bàn, nhẹ giọng nói, "Đây là bạn của con bảo con mang về cho mọi người thử."
Anh không nói tên Giang Hạc, nhưng cả bàn người đều biết, anh vừa