Buổi trưa gói bánh ú, Tấn Quân lại tự mình cầm dao làm một bàn lớn món ăn để chứng minh bản lĩnh của gia đình, điêu khắc long phượng so với các món ăn của khách sạn năm sao còn phong phú hơn.
Khó thấy phụ thân thi triển tài năng, hai chị em Tấn Viễn cùng Tấn Tĩnh đứng ở trước bếp chống cổ ngóng nhìn, hít mũi chờ cơm.
Giang Hạc cầm điện thoại không biết đang nói gì với Lâm Anh, hai người nói chuyện cười cười, nhìn còn có chút hương vị con trai hiếu thảo.
Hình ảnh này làm cho Tấn Quân có loại lập tức trở lại Tấn Viễn cùng Tấn Tĩnh khi nhỏ, chớp mắt một cái, gập ghềnh hơn phân nửa cuộc đời, hai đứa nhỏ đều đến tuổi thành gia lập nghiệp.
Thời gian trôi qua thật nhanh...
Buổi trưa lúc ăn cơm, Tấn Quân một mình rót một ít rượu, nhìn một nhà trên bàn, mím môi cảm thán.
"Chú, nếu không con vẫn nên cùng chú uống một chút đi." Giang Hạc thấy Tấn Quân chậc lưỡi, vội vàng lấy chén rượu ra, muốn cùng Tấn Quân uống rượu.
"Không cần, không cần," Tấn Quân khoát tay cự tuyệt, "Dạ dày của con cần dưỡng nhiều hơn, rượu này có thể uống ít một chút liền uống ít một chút."
Giang Hạc: "Vâng, nghe chú nói."
Tấn Quân không cho cậu uống, Giang Hạc cũng không cưỡng cầu, thuận thế lại ngồi trở về.
Tấn Quân tự mình uống mấy ngụm rượu, cảm thấy không có ý nghĩa liền buông chén xuống, nhìn Giang Hạc cùng Tấn Viễn ngồi bên cạnh, ho khan một tiếng: "Tiểu Viễn a."
Tấn Viễn lập tức buông đũa trong tay xuống: "Làm sao vậy, ba. ”
"Không có gì, " Tấn Quân phất tay ý bảo anh tiếp tục ăn, "Vừa vặn hôm nay người một nhà chúng ta đều ở chỗ này, ba có hai câu muốn các con giải thích."
Tấn Viễn vừa cầm lấy đũa lại thả xuống, thuận tiện mang theo tất cả mọi người trên bàn đem đũa thả xuống.
"Đừng khẩn trương như vậy." Tấn Quân thấy bọn họ mỗi người ngồi nghiêm chỉnh, cười cười, "Không phải là chuyện lớn gì, nói chuyện gia đình, mọi người cứ ăn uống bình thường a.."
Trên bàn không ai nhúc nhích, Tấn Viễn lên tiếng: "Ba, ba nói trước, không vội ăn."
Tấn Quân thấy mọi người trên bàn đều chờ, cũng không trì hoãn, nói thẳng: "Tiểu Viễn à, con cũng là người trưởng thành rồi, ba tin trong lòng con rất rõ ràng con đang làm những việc gì, chuyện của con và Tiểu Hạc, cứ như vậy đi, sau này rảnh rỗi mang Tiểu Hạc về ăn cơm, ăn tết, ra mắt thân thích gì đó."
Lời này chính là thể hiện rõ ràng đồng ý.
Tấn Viễn khàn giọng: "Ba."
Tấn Quân không muốn nhìn anh giả tạo, trực tiếp khoát tay áo, lại đưa mắt nhắm về phía Giang Hạc: "Tiểu Hạc a, đứa nhỏ Tấn Viễn này từ nhỏ thân thể yếu ớt, chú và dì không khỏi thương nó nhiều hơn một chút, nuôi nó kiêu căng một chút, trong quá khứ của nó nếu có chỗ nào không đúng, chú xin lỗi con, là chú và dì không dạy nó tốt."
"Không có chú. " Giang Hạc lập tức phủ nhận, ánh mắt nhìn Tấn Viễn đều mang theo ý cười sáng lạn, "Tấn Viễn anh ấy rất tốt."
Tấn Quân gật gật đầu: "Chú biết tình ý của con đối với Tiểu Viễn, nhưng chú không biết nam nhân và nam nhân các con là chuyện gì xảy ra, pháp luật này cũng không cho phép các con kết hôn cái gì, không có bảo đảm cứ như vậy ở cùng một chỗ, trong lòng chú luôn không yên lòng."
Lúc Giang Hạc mở môi định nói cái gì đó, Tấn Quân lấy từ trong ví ra hai thẻ ngân hàng, đưa cho Giang Hạc một tấm: "Trong này có một triệu, cũng không nhiều, là tiền chú và dì mấy năm nay tích góp thay Tiểu Viễn cưới vợ, hiện giờ cũng không dùng được nữa, chú giao nó cho con, tiện thể cũng đem Tiểu Viễn giao cho con, sau này hai người các con nhất định phải thật tốt."
Giang Hạc nhìn thẻ ngân hàng đưa trước mặt cậu, nhận cũng không được, không nhận cũng không được, đành phải nhìn về phía Tấn Viễn.
Tấn Viễn gật đầu: "Nhận đi, tốt xấu gì cũng là một phen tâm ý của ba."
Giang Hạc lúc này đầu ngón tay mới nóng bỏng nhận lấy tấm thẻ ngân hàng như ngàn vàng: "Cảm ơn chú."
Tấn Viễn lăn yết hầu, nhắc nhở: "Đã đến lúc đổi xưng hô rồi."
Giang Hạc lập tức phản ứng lại, có chút khẩn trương nói: "Cảm ơn ba. ”
Tấn Quân bị phản ứng của cậu chọc cười: "Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà. ”
"Vừa lúc, Tiểu Tĩnh cũng ở đây," Dặn dò tốt Tấn Viễn cùng Giang Hạc, Tấn Quân liền chĩa mũi nhọn vào Tấn Tĩnh, "Tiểu Tĩnh con là con gái, ba không tiện nói nhiều cái gì, con so với Tấn Viễn còn lớn hơn hai tuổi, vấn đề cá nhân này, con xem có phải nên xếp lịch trình hay không?"
Tấn Tĩnh không nghĩ tới đã qua Tết Đoan Ngọ, còn có thể kéo chuyện lên người cô, thật sự là thấy quỷ, cả người đều ngây ngẩn, lẩm bẩm nói: "Con cũng muốn giải quyết, nhưng còn không phải là bây giờ không có người theo đuổi con sao?"
"Con ít nói với ba những thứ vô dụng." Bộ dáng của cô và Lâm Anh đều không kém, sinh ra đã là một người xinh đẹp, Tấn Quân mới không tin Tấn Tĩnh không có người theo đuổi, "Nếu con thật sự không có ai theo đuổi, ba và mẹ con trở về đem hai bao tải thư tình con nhận khi còn đi học, xem còn có người nào chưa kết hôn hay không, độc thân, giúp con liên lạc?"
Tấn Tĩnh trề môi, hơn nửa ngày mới yếu đuối nói: "Cũng không cần phiền toái như vậy, con sẽ cân nhắc, người theo đuổi con quá nhiều, con phải chọn một người thích hợp nhất mới được."
"Ừm," Tấn Quân hài lòng gật gật đầu, gõ gõ thẻ ngân hàng trong tay, "Hiện tại em trai con và Tiểu Hạc ở cùng một chỗ, một cô gái như con ở một mình trong tòa chung cư chúng ta cũng không yên tâm, trong thẻ này cũng có một triệu, ba và mẹ con không quen bên này, chọn thời gian, cùng nhau đi mua nhà đi."
Tấn Tĩnh há to miệng: "A?! ”
"A cái gì mà a." Tấn Quân trừng mắt, "Con là một đứa con gái, lại không tiết kiệm được tiền, cho con của hồi môn vạn nhất sau này bị người ta lừa gạt thì làm sao bây giờ, còn không bằng mua cho con một căn nhà bảo đảm để ba cùng mẹ con có thể an tâm một chút."
Giang Hạc chen vào nói: "Vừa lúc con có một người bạn làm bất động sản, hôm nào giúp chị hỏi một chút, khu dân cư đó riêng tư và an ninh được làm tốt lắm."
Tấn Quân và Lâm Anh lập tức hứng thú: "Vậy a, tốt quá rồi, vậy ba mẹ phải nhờ con, cũng không yêu cầu địa điểm tốt như thế nào, an toàn xếp hạng đầu tiên là được. ”
Giang Hạc một mặt đáp ứng, một mặt cùng Tấn Quân thảo luận.
Ba người ba một câu con một câu liền đem chuyện Tấn Tĩnh muốn mua nhà quyết định.
Tấn Tĩnh chọn thức ăn, ở dưới gầm bàn dùng chân đá Tấn Viễn, dùng ánh mắt nói chuyện với anh: "Quản vợ em, chị không cần phòng ở."
Tấn Viễn nhướng mày: "Ở một căn nhà không tốt sao?"
Tấn Tĩnh trợn trắng mắt: "Chị cảm thấy ở chung cư cũng rất tốt, hơn nữa đều ở nhiều năm như vậy, có tình cảm rồi."
Tấn Viễn nhìn thoáng qua Giang Hạc đang tích cực thảo luận với ba mẹ, cùng Tấn Tĩnh ánh mắt trao đổi: "Cũng không phải không tốt, là không giải quyết được vấn đề an toàn của chị, chị đừng cản trở mọi người."
Từ khi yêu Giang Hạc tới nay, Giang Hạc đã nhắc Tấn Viễn rất nhiều lần sống chung, Tấn Viễn đều lấy lý do từ chối là một mình Tấn Tĩnh ở trong tòa nhà chung cư không an toàn, nửa năm nay, anh đều chạy qua lại hai bên, hiện tại vừa thấy có cơ hội giải quyết tai họa ngầm, Giang Hạc cũng liền để ý.
“......”
Tấn Tĩnh yên lặng nhét từng miếng thức ăn vào miệng, bữa này của cô thật sự là bi thương, bị thúc giục hôn nhân, bị ép mua nhà, còn bị cho ăn một ngụm thức ăn chó, cô trêu chọc ai cũng không được.
—
Dùng qua bữa trưa, bên ngoài trời quá nóng, cũng không ai đề nghị muốn ra ngoài dạo chơi, cả nhà ngồi trên sô pha nhàm chán xem TV, đều có chút buồn ngủ.
Giang Hạc thấy tất cả mọi người không có việc gì làm, tìm ra một cái hộp nhỏ cười nói với mọi người: "Vừa vặn tất cả mọi người đều ở đây, đây là trò chơi màn hình ảo mới ra mắt của công ty con, còn chưa có đưa ra thị trường, không ngại thì giúp con đánh giá một chút."
Tấn Tĩnh đang bị ba mẹ thích xem phim đạo đức gia đình làm cho đau đầu, chợt nghe thấy lời này của Giang Hạc, lập tức tiếp lời: "Không ngại, không ngại."
Những đứa trẻ có việc phải làm, hai ông bà già không làm phiền, tập trung vào việc xem TV.
Ngược lại Tấn Viễn khi nghe thấy trò chơi màn hình ảo, sống lưng thẳng lên.
Nếu anh nhớ không lầm, trò chơi này là lúc anh và Giang Hạc mới quen nhau, cậu mời anh làm bạn gái mua cho anh, cậu còn tự mình tham gia chế tác.
Quả nhiên, Giang Hạc đem trò chơi màn hình ảo đặt lên tường trống, hình ảnh đi ra chính là trò chơi bắn súng lúc trước bọn họ chơi trong phòng game.
Tấn Viễn nhếch môi, hướng Giang Hạc ném qua một ánh mắt có thâm ý.
Giang Hạc