"Ừ!" Mẹ Thường Nhạc lên tiếng đồng ý: "Nước đã được nấu rồi, ông đi tắm rửa đi, Nhạc Bảo vẫn đang chờ ông về mới yên tâm đấy.
"Cha nhìn về phía Nhạc Bảo, nói một cách mạnh mẽ: "Nhạc Bảo, cha có sức mạnh, con không cần lo lắng, cha khẳng định sẽ làm mấy mẹ con sống thật tốt.
"Tuệ Tuệ chua xót "dạ" một tiếng: "Cha mẹ, con trở về phòng ngủ.
" Lần đầu tiên nàng được trải nghiệm cảm giác có cha mẹ làm chỗ dựa, thật sự không biết phải nói cái gì mới đúng, nếu cảm ơn, lại có vẻ xa lạ.
***Ngày hôm sau, lúc cả nhà ăn điểm tâm, cha Thường vừa trở về nhà, trời còn tờ mờ sáng ông đã xuống ruộng làm việc.
Mẹ thì muốn lên thị trấn đi mua bánh táo chua, thuận tiện mua một ít thức ăn và đồ dùng trong nhà.
Tuệ Tuệ vốn định đi cùng bà, nhưng cha mẹ lo lắng cho thân thể của nàng, nên không cho nàng đi, nàng đành phải nhờ mẹ mua vài quyển sách y học trở về.
Cha mẹ nghe vậy đều có chút kinh ngạc, hỏi tại sao nàng lại đột nhiên muốn xem loại sách này?Tuệ Tuệ nói: "Cha, mẹ, con gái đời này sẽ không lập gia đình, thay vì lãng phí ngày tháng, không bằng xem vài quyển sách có ích, học một cái nghề, cuộc sống này sẽ tốt hơn.
"Nếu đứa nhỏ trong bụng là bắt buộc phải sinh ra thì nàng phải có kế hoạch thật tốt, nếu không khi đứa nhỏ được sinh ra cũng không thể dựa vào ông ngoại, bà ngoại nuôi dưỡng.
Về phần lập gia đình, Tuệ Tuệ vốn không cần lo lắng, ở thời đại này, một người phụ nữ mang theo đứa nhỏ, thì chỉ có thể gả cho người góa vợ hoặc làm vợ kế, nên cũng không cần thiết phải làm như vậy…Cha mẹ nghe nàng nói như thế tất nhiên là đồng ý.
Vào những ngày cuối cùng của tháng bảy Âm lịch, cũng chính là thời điểm "vội vàng thu hoạch và gieo trồng vụ hai", thu lúa xong sớm, ngay sau đó lại phải cấy mạ lúa mùa.
Nhà họ Thường có hơn mười mẫu ruộng, tuy rằng mời vài người giúp đỡ, nhưng cha Thường vẫn không tránh được bận rộn.
Tuệ Tuệ vốn định đi hỗ trợ, nhưng sau khi ăn xong nàng có chút nôn nghén, nên đành phải ở lại