Miếng đồ ăn màu đen bị chiếc đũa kẹp lấy xuyên qua không khí lạnh , vừa nhắm mắt chuẩn bị mở miệng, định đưa vào.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng động, miếng thịt rơi xuống trên mặt đất kết thúc một cuộc đời ngắn ngủi.
Khuôn mặt Viêm Đình như một khối băng , lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nhưng Lâm Nguyên có thể nhìn thấy may mắn của mình từ tâm trạng lạnh lùng đó.
Lâm Nguyên cong khóe miệng trừng hắn một cái, sau đó nhìn xuống màn hình điện thoại.
Là cha Lâm gọi tới.
Chẳng có gì tốt đẹp cả.
Nghĩ đến đây Lâm Nguyên nhấc chân bước ra khỏi phòng bệnh.
Về chuyện ân oán tình thù của nhà họ Lâm , trong tiềm thức của cậu không muốn cho người khác biết.
"Xin chào." Lâm Nguyên dựa vào vách tường ở hành lang , ngẩng đầu nhìn về phía ngọn đèn sợi đốt trên đầu xuất thần.
"Ngày mai về nhà một chuyến." Giọng cha Lâm tràn đầy sự mất kiên nhẫn , một chút không giống như là nói chuyện với con trai , mà giống như ra lệnh cho thuộc hạ.
Cậu đã quá quen!
Lâm Nguyên đảo mắt về phía không trung: "Không rảnh."
Không đợi cha Lâm nói đến câu thứ hai thì đã cúp điện thoại .
Nếu không có người cha này , nguyên chủ cũng không đến mức thảm như vậy .
Lâm Nguyên nhét điện thoại vào trong túi quần, vừa định quay lại phòng bệnh vừa quay ngang liền nhìn thấy một bóng người lén lút.
Cậu cau mày bước nhanh tới, "Em làm sao vậy?"
Cô gái nấp ở góc tường sửng sốt, thở hổn hển.
"Là tôi, ở tầng dưới.
Xét nghiệm nướƈ ŧıểυ."
Trí nhớ của Lâm Nguyên khá tốt, nhớ ra rằng mình đã giúp cô gái vào ban ngày.
"Thật ra, chuyện yêu sớm của tôi đã bị mẹ tôi phát hiện.
Sau đó, mẹ tôi đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra." Cô gái cuối cùng cũng bình tĩnh lại và giải thích xin lỗi, "Tôi sợ rằng tôi thực sự sẽ mang thai, vì vậy tôi đã mượn nướƈ ŧıểυ từ cậu.
"
Lâm Nguyên lông mày vừa buông lỏng, lại cau mày, "Cô bao nhiêu tuổi?"
"Còn một tháng nữa là mười tám." Cô gái thành thật trả lời.
Lâm Nguyên mở miệng, chỉ là muốn dạy cho cô biết quan hệ sớm là sai.
Nhưng nghĩ lại, chính mình vừa tròn mười tám tuổi được hai tháng, liền không có gì để nói nữa.
Cậu đưa tay sờ mũi che dấu sự khó xử đột ngột, sốt sắng nhắc nhở: "Con gái phải biết chăm sóc bản thân thật tốt."
Bất quá, nam hẳn là an toàn hơn, ít nhất là họ sẽ không có thai.
Nếu như cậu là con gái, Viêm Đình đã không đeo bαo ƈαo sυ vài lần trước đó thì có lẽ cậu đã mang thai.
Làm mẹ ở tuổi mười tám thật đáng sợ khi nghĩ đến.
May mắn thay, chính mình là nam.
Lâm Nguyên mừng thầm trong lòng.
Cô gái lấy ra một tờ giấy trong túi xách, cầm trên tay rồi đưa cho cậu muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Lâm Nguyên nhìn chằm chằm vào tờ giấy, nhưng không nhìn ra được chữ trên đó.
Hung hăng cắn răng một cái, cô gái nhét tờ giấy vào tay cậu, "Anh có thể mở ra xem."
Lâm Nguyên mở tờ giấy gấp và thấy rằng đó là một báo cáo kiểm tra.
Tầm mắt rơi vào nó, nhanh chóng xem một lần, nhưng cậu không hiểu nó.
"Xem chỗ này." Cô gái nhận thấy ánh mắt vô hồn của cậu, kiễng chân lên chủ động chỉ tay về điểm HCG (+) thấp nhất.
Lâm Nguyên trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Cô gái cùng cậu mắt to trừng mắt nhỏ, như thể có lời nào đó đến bên miệng nhưng không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô gái nói: "Nếu HCG này dương tính thì tức là đã có thai".
Lâm Nguyên gật đầu làm như không hiểu, hai giây sau mới phản ứng lại, "Cô có thai?"
Đứa trẻ không may mắn này vẫn chưa đủ tuổi.
Nếu cậu mà là cha mẹ, thì sẽ phải kéo tai của người đàn ông kia ra.
Mới bây lớn, liền khiến một cô gái như vậy.
"Không không không." Cô gái vội vàng xua tay, lùi lại một bước, nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói: "Anh đang mang thai."
"Hả ?" Cái đầu nhỏ của Lâm Nguyên ôm một dấu chấm hỏi lớn.
Cô gái nhấn mạnh một lần nữa, "Không sai, là anh""
Lúc này, vẻ mặt cô gái thật bình tĩnh ngữ điệu cũng rất bình tĩnh.
Nhưng có trời mới biết cô ấy đã sốc và kinh ngạc như thế nào khi nhận được giấy khám thai!
Để đảm bảo 100% sẽ không phát hiện có thai, cô còn cố ý tìm ca ca để mượn nướƈ ŧıểυ.
Kết quả......
Cô suýt bị mẹ đánh chết.
Cô đã làm lại sau đó cô ấy không có thai.
Nhưng bản báo cáo của ca ca mà cô mượn nướƈ ŧıểυ ...
"Nhầm đi?" Lâm Nguyên chớp chớp đôi mắt đau nhức quá lâu, cảm thấy thứ mình đang cầm không phải là một tờ giấy, mà là một quả bom.
Loại có thể khiến cậu thở không thông, có thể đi đời nhà ma.
"Không sai , tôi đã cố ý hỏi bác sĩ nhiều lần." Cô gái cũng không hiểu nổi khuôn mặt này 100% là nam, gầy cao, đẹp trai, tại sao có thể mang thai.
Không thể giúp được gì ngoài việc vội vàng tìm đến và không khỏi tò mò mà hướng bụng cậu nhìn lâu một hồi.
Tuy nhiên, Lâm Nguyên mặc một chiếc hoodie rộng và không thể nhìn thấy bất thường nào ở bụng.
Kinh ngạc, bối rối,khiếp sợ...!Những biểu cảm khác nhau đan xen trên khuôn mặt Lâm Nguyên.
Cuối cùng khẳng định: "Máy kiểm tra của bệnh viện chắc có trục trặc gì đó".
"Cái kia, nếu không anh đi kiểm tra một lần nữa đi, vạn nhất......"Cô gái bị ánh mắt đe dọa của Lâm Nguyên làm cho hoảng sợ, cô vội vàng im lặng.
"Không cần, khẳng định là bệnh viện lầm.
Tôi là nam, sẽ không mang thai." Lâm Nguyên xoay người bình tĩnh đi về phía phòng bệnh.
Bước chân không nhanh không chậm, rất là vững vàng.
Nhưng nếu không đi ra cùng tay cùng chân nói......
Chết tiệt! Có thai? Đây là một trò đùa lớn!
Đây không phải là sinh tử văn.
Từ từ, rốt cuộc có phải hay không sinh tử văn a?
Trong sách, nguyên chủ không có bất kỳ mối quan hệ nào với bất kỳ ai cho đến khi chết thương tâm trên đường phố.
Mà chính mình xuyên vào trong sách cùng ngày, liền......
Lâm Nguyên càng nghĩ càng khẩn trương, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, tay run lên tờ giấy trên tay bay xuống đất.
Cậu vừa mới chuẩn bị đi nhặt, thì trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da, hơn nữa giành trước nhặt đơn báo cáo lên .
A, bị phát hiện.
Lâm Nguyên theo bản năng nắm chặt ngón tay rũ tại bên người , mở to đôi mắt trông mong mà nhìn nam nhân trước mặt .
Mới phát hiện chính mình đã trở về phòng bệnh.
"Đây là cái gì?" Viêm Đình hỏi, mở đơn báo cáo ra .
Lâm Nguyên trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng hô: "Tôi thật sự không có mang......"
"Lâm Hoan Hoan là ai?" Giọng nói trầm thấp của Viêm Đình đồng thời vang lên.
Tiếng kinh hô đột nhiên im bặt, Lâm Nguyên ngơ ngác mà chớp chớp mắt, "Hả?"
Fuck! Cậu như thế nào mà quên mất, tên trên đơn báo cáo căn bản không phải tên của cậu.
Còn tốt, chính mình chưa nói xong, kia bằng không liền xấu hổ
"Không quen biết, tôi nhặt nó ở bên ngoài , cũng không biết là ai làm mất." Lâm Nguyên dời mắt, chột dạ mà nhìn đông