Lâm Nguyên ngồi ở mép giường, nửa người lộ ra ngoài.
Chiếc áo sơ mi rộng trên người không biết khi nào mà cúc áo bị bung ra, để lộ làn da trắng nõn.
Đường cong xương quai xanh lộ rõ , hơi trũng xuống phần cổ săn chắc và thon dài.
Viêm Đình đang dựa vào đầu giường, đôi mắt tối sầm lại, trong lòng có một ngọn lửa bùng lên tích tắc.
Cơ quan hàm căng chặt, đường cong sắc nét có tính xâm lược .
Hắn ở trên người sờ sờ, mới ý thức được chính mình đang mặc áo ngủ, không có túi nên càng không có thuốc lá để giải tỏa .
Chân phải Lâm Nguyên gác ở mép giường, ngón chân gõ nhẹ lên tấm thảm mềm mại, tiếng chuông buộc ở cổ chân mảnh mai kêu leng keng theo động tác lười biếng của cậu.
Mỗi một tiếng, đều chuẩn xác đánh vào trong lồng ngực Viêm Đình .
Hơi thở của người đàn ông ngày càng nặng nề, giống như một con quái thú đang ngủ yên trên cỏ, sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào, đè con mèo con đang cố tình khiêu khích dưới móng của nó.
Lâm Nguyên thật sự không cố ý làm như vậy, cậu là đang suy nghĩ chút chuyện.
Mười tám năm qua Lâm Nguyên chưa từng thích ai, huống chi là yêu.
Nhưng cậu cảm thấy hai người yêu nhau không nên giống như thế này.
Các bước bình thường nên là tỏ tình, nắm tay, ôm, hôn rồi lại tiến thêm một bước.
Còn có những buổi hẹn hò, đi dạo phố , xem phim......
Cậu cùng Viêm Đình hết thảy đều không có làm mấy việc đó.
Mà hai người thậm chí còn không biết tên của nhau, đã lăn đến trên giường.
Này tính hẹn hò cái gì trời!?
Lâm Nguyên nhìn Viêm Đình bằng ánh mắt "Tôi không đọc sách nhiều,nhưng chú đừng hòng nói dối tôi ", đầy nghi ngờ, "Yêu nhau thì phải thích nhau.Chú thích tôi ở điểm nào? "
Mới vừa hỏi xong, trong óc liền tự động toát ra mấy chữ: Thích cùng mình lên giường?
Ok, này cũng xem như là một loại thích đi.
Lâm Nguyên cũng thuận miệng hỏi một chút, cho dù Viêm Đình thật sự trả lời "Thích cùng cậu làm", thì cậu cũng sẽ không sinh khí.
Rốt cuộc đều là người trưởng thành rồi, nói thẳng là bởi vì nhu cầu sinh lý mà thích, thì cũng coi như là thành thật.
Lâm Nguyên vừa nghĩ vừa chửi thầm , chính mình kỳ thật cũng rất thích cùng lão lưu manh về mặt kia, biết quan tâm đối phương.
Hơn nữa, lớn lên lại đẹp trai như vậy, dáng người còn rất hoàn hảo......
Viêm Đình vừa mới chuẩn bị nói chuyện, liền thấy ánh mắt đứa nhỏ không tập trung, đang nhìn xung quanh một cách mơ hồ, căn bản là không nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của hắn.
Tức khắc không biết là nên giận, hay là nên bực.
"Đều thích."
Giọng nói khàn khàn truyền vào tai, suy nghĩ bị kéo lùi lại, Lâm Nguyên bối rối ngẩng đầu lên, "Hả?"
Cậu không có nghe thấy, mà Viêm Đình cũng không tính toán lặp lại.
Hắn cũng không còn trẻ nữa , đã sớm qua giai đoạn tình cảm mãnh liệt điên cuồng , đỏ mặt cùng người mình thích nói lời âu yếm .
Viêm Đình làm việc như sấm rền gió cuốn và kiên quyết.
Tính cách này cũng mang theo trong cuộc sống hàng ngày , hắn nắm lấy cổ tay đứa nhỏ, trực tiếp ôm vào lòng, dán vào vành tai đỏ bừng và nóng bỏng nói: "Tôi thích tất cả mọi thứ trên cơ thể của em."
Hơi thở Viêm Đình phả vào tai Lâm Nguyên vô cùng nóng bỏng.
Cậu không kiểm soát được mà rùng mình, thậm chí giọng nói cũng run rẩy, "Chú ~ chú là một tên lưu manh."
Trong cuộc đời của mình, Viêm Đình chưa bao giờ giở trò lưu manh với bất kỳ ai.
Nghe được người trong ngực lên án , càng muốn giở trò lưu manh.
Lâm Nguyên chưa kịp mắng câu thứ hai thì đã bị hắn cắn vào gáy.
Không đau lắm, là loại cảm giác tê dại khó tả.
Cậu dựa vào vai người đàn ông, cắn chặt môi không phát ra tiếng động, trong đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia có hơi nước, giống như đang bơi trong bể nước suối ấm áp, phản chiếu dòng sông đầy sao sáng.
Phía sau lưng bị cánh tay rắn chắc của Viêm Đình giam cầm, Lâm Nguyên khàn giọng nói, trong đầu mơ hồ, cảm giác giống nước có ga ừng ực ừng ực nổi bọt, nghĩ đến cái gì, liền thuận miệng hỏi: "Chú có người kế thừa tài sản không?"
Giọng Viêm Đình còn khàn hơn giọng của cậu, rõ ràng là đang kiềm chế điều gì đó : "Không có."
Chậc chậc chậc .........!những người giàu có khác đều có người thừa kế, nếu có con trai thì mấy ngày nay đều có thể lên hot search bạo đỏ luôn ấy, còn nhấn mạnh là con trai trưởng.
Thì làm sao mà tới nơi này ,không có đâu?
Lâm Nguyên trong lòng nói với nhãi con trong bụng cũng thật đáng thương, bất quá không quan trọng, ba ba sẽ nỗ lực kiếm tiền nuôi con.
Vòng tay ôm cậu thật ấm áp, cảm giác an toàn quen thuộc đó khiến Lâm Nguyên rất thoải mái.
Một khi tinh thần của con người rơi vào trạng thái thoải mái thì rất dễ buồn ngủ.
Lâm Nguyên buồn ngủ mà ngáp một cái, gương mặt non mềm trắng nõn ở trên vai nam nhân cọ cọ.
Cậu cảm thấy chính mình hình như quên mất điều gì, hàng mi dày khẽ run lên, vùng vẫy rời khỏi vòng tay của Viêm Đình , chớp mắt ngây ngốc, bối rối nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cùng nam tính trước mặt, đột nhiên nhếch miệng cười rộ lên.
"Chú muốn yêu đương." với tôi?"
Lâm Nguyên cười đến thực ngốc, đôi mắt xinh đẹp kia uốn cong thành hình lưỡi liềm, không còn là con mèo thường ngày khua bàn chân cào cấu người ta nữa, mà là một con chó con ngoan ngoãn.
Vẻ mặt không có một chút lạnh lùng kiêu ngạo nhưng lại mê người, khóe miệng cười đến mang tai, thật ngốc.
Nhưng ánh mắt ngốc nghếch này khiến trái tim của Viêm Đình