Gần một tháng nay hắn không thể ngủ ngon giấc , giờ Viêm Đình đã có một giấc ngủ sâu , khi tỉnh lại vòng tay của đã trống rỗng.
Phòng ngủ với diện tích không lớn, bài trí cũng rất đơn giản.
Nhìn qua có chút chen chúc, nhưng thực ấm áp.
Trên giường còn sót lại mấy bộ quần áo nhàu nhĩ,nhăn bèo nhèo.
Viêm Đình nhớ tới lúc trước thấy vật nhỏ nhăn mặt, ngồi ở trước tủ quần áo một bộ dáng phát sầu .
Vẫn là trước sau như một luôn không thích thu dọn đồ đạc.
Ngồi ở trên giường một hồi, Viêm Đình thu dọn quần áo chuẩn bị cất vào tủ.
Mở cánh cửa tủ ra, một đống quần áo bên trong tràn ra ồ ạt như xả lũ trong tích tắc đã đầy trên đất.
"......"
Khóe miệng Viêm Đình giật giật.
Căn phòng nhìn trông gọn gàng, ngăn nắp nhưng hóa ra tất cả đều được nhét hết vào tủ.
Nhìn hình ảnh lộn xộn trước mắt , Viêm Đình nhận mệnh mà dọn dẹp.
Ai kêu hắn nuôi một tiểu tổ tông.
Sau khi treo áo sơ mi và quần dài lên, Viêm Đình cầm lên một chiếc áo sơ mi trắng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện là áo của mình.
Động tác hơi dừng lại, ánh mắt trở nên khác thường.
Trên quần áo có rất nhiều nếp nhăn , logo thêu trên cổ tay áo hơi sờn, hẳn là thường xuyên mặc cùng giặc qua.
Ngón tay thon dài không tự giác siết chặt, vuốt ve vết bẩn trên cổ tay áo, Viêm Đình cong cong môi, đột nhiên nở nụ cười.
Như gió xuân đem mây đen bay đi.
Một tia nắng mặt trời chiếu vào nhà.
Hắn còn cho rằng đứa nhỏ này không có trái tim , bỏ đi là không quay đầu lại.
Hóa ra là......
Viêm Đình bước ra khỏi phòng ngủ, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Hắn ở trong sân đi dạo một vòng, cuối cùng tìm thấy đứa nhỏ ở gian nhà ngói bên cạnh.
Củi trong bếp bùng cháy mạnh, thịt hầm trong nồi sôi ùng ục.
Lâm Nguyên ngồi trên băng ghế nhỏ, trên tay bưng một bát thuốc đen như mực .
Viêm Đình thấy cậu duỗi đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm, sau đó lại ghét bỏ cầm lấy cái bát cả khuôn mặt đều nhăn thành bánh bao.
"Em uống cái gì?" Viêm Đình nhịn không được mở miệng hỏi.
Cũng không biết là cái gì khó uống đến vậy, đem một tiểu tham ăn trở thành như vậy.
Khi ở biệt thự thành phố C , Lâm Nguyên đã lấy trộm toàn bộ số táo cảnh mà quản gia trồng trong vườn ăn vụng hết.
Chỉ còn lại những cành cây trơ trụi.
Khi quản gia phát hiện ra, còn cho rằng nó bị chim rừng từ bên ngoài ăn vụng.
Viêm Đình cũng không biết vì sao vật nhỏ này quả táo đỏ lớn đặt trên bàn trà lại không ăn, mà phải một hai phải nếm đi nếm lại loại quả chua lè đó.
Khi bị bắt gặp, Lâm Nguyên trong tay đang cầm nửa quả táo hai má phồng lên, dùng ánh mắt ngu ngốc ném về phía hắn ba chữ, "Chú không hiểu."
Cảnh giới cao nhất của những người sành ăn, là mọi thứ tưởng như không ăn được đều có thể nhét vào miệng.
Trừ ma tuý.
Giọng của Viêm Đình đột nhiên vang lên, khiến Lâm Nguyên run tay và suýt làm đổ bát.
Cậu đang đấu tranh với thứ đồ uống khó uống nhất trên thế giới, khi sợ hãi đến mức nhất định tính khí lập tức nổi lên, trừng mắt nhìn người đàn ông đang muốn đánh hắn một trận.
"Chú muốn làm tôi sợ chết ?"
Hù chết tôi, liền có thể đi tìm tình yêu mới.
Nhìn xem, một người đàn ông độc ác.
Nếu là ở cổ đại, là phải bị trầm lồng heo.
Mặc dù bây giờ không có lồng heo, nhưng có thể cho ăn cỏ lồng heo*.
Lâm Nguyên bưng bát, khuôn mặt nhỏ tức giận, không muốn uống thuốc nữa.
Nếu không phải lão cẩu Viêm Đình này , cậu cũng không phải cách mấy ngày liền phải uống một chén thuốc dưỡng thai .
Lý nãi nãi là thế gia làm nghề thuốc Đông y, trước kia là lương y trong trấn, rất nhiều người bệnh từ thành phố lớn nghe danh mà đến.
Mấy năm gần đây, con cái vì sợ bà mệt nên ngăn cản không cho bà hành nghề y.
Vào ngày Lâm Nguyên đến thị trấn này, tình cờ gặp bà Lý vô tình bị ngã trên đường và cõng bà trở về nhà.
Vì thế, bắt đầu từ ngày đó Lâm Nguyên liền sống ở nơi này .
Hai ngày sau, Lý nãi nãi liền phát hiện cậu mang thai.
Thuốc được Lý nãi nãi sắc trong mấy tiếng đồng hồ, như vậy đổ đi thì thật lãng phí.
Lâm Nguyên không muốn có lỗi với Lý nãi nãi vất vả sắc thuốc, nhưng cũng không muốn uống thuốc.
Sau khi đôi mắt tròn xoe nhìn quanh phòng, liền tập trung ánh mắt vào người đàn ông , không biết xấu hổ đi tới, "Đây là đồ tốt, sau khi uống xong, thắt lưng sẽ không đau và chân sẽ không mỏi và một hơi có thể đi được 6 tầng lầu.
"
À, nơi này cũng không có tầng sáu.
Viêm Đình ôn nhu mà nghe đứa trẻ nũng nịu nhẹ nhàng, tùy tay bỏ vào bếp lò thêm hai cây củi.
Nhìn thấy hắn không dao động, Lâm Nguyên bĩu môi.
Là Nguyên ca, người có hàng vạn fan mama, cậu không được dễ dàng nản lòng, phải không ngừng cố gắng .
Lâm Nguyên nắm chặt bàn tay nhỏ để cổ vũ chính mình .
Cầm chén thuốc đưa cho Viêm Đình, thản nhiên nói: "Tôi sẽ hào phóng mà đem chén thuốc bổ tặng cho chú.
Hy vọng chú từ đêm nay bắt đầu sinh long hoạt hổ, một đêm bảy lần."
Lâm Nguyên rất tức giận chuyện đêm qua lão nam nhân không động vào mình mà ngủ quên,liền nhân tiện trả thù.
Sáng nay lúc ngủ dậy, cậu còn soi gương đến mười lăm phút trong phòng tắm, xác định không phải là ngoại hình sa sút mà không còn hấp dẫn nữa.
Chỉ có thể khẳng định chính là......!Lão đông tây không được.
Không được phải bồi bổ.
Cũng không biết, thuốc dưỡng thai này có thể giúp phương diện kia không .
Kệ, ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa đi.
Điều cấm kỵ nhất của đàn ông là bị nhận xét phương diện kia, thường thì chả ai dám nói như thế này trước mặt Viêm Đình.
Người cuối cùng dám nói điều đó đã trở thành hoa bùn từ lâu.
Nhưng đối với Viêm Đình mà nói, Lâm Nguyên chính là cái Bug cho dù cậu làm trời làm đất, hắn cũng có thể dung túng.
Khi đưa bát thuốc cho người đàn ông, đôi mắt nhỏ của Lâm Nguyên vẫn có chút ai oán.
Giống như một người vợ nhỏ không được chồng sủng ái, không có ai để tố cáo, rất đau lòng.
Và với tư cách là một người đàn ông, Viêm Đình làm lại có thể để xảy ra chuyện không làm hài lòng người yêu của mình.
Hắn cảm thấy mình đã thực sự lãng phí quá nhiều thứ trong tháng qua, hiện tại phải bù đắp lại.
Nếu không, thật khó để đạt được thành tích 7 lần trong một đêm mà chàng trai nhỏ bé hằng mong đợi.
Trước khi lấy chén, hắn lại xác định một lần nữa, "Chỉ là thuốc bổ?"
"Bằng không, tôi lại không ốm không đau." Lâm Nguyên kiêu ngạo liếc hắn một cái, đem bát nhét vào trong tay hắn.
Viêm Đình nhận lấy cái bát, ngẩng đầu lên và hớp mấy ngụm.
Uống khá được!
Cũng không biết, liệu hắn uống thuốc dưỡng thai thì sau này có thụ thai một nhãi con ?
Lâm Nguyên nghĩ tới ,đôi mắt nhỏ không nhịn được nhìn chằm chằm bụng của Viêm Đình, tự động não bổ hình ảnh cơ bụng tám múi cường tráng bị tròn lên.
Sau đó, liền phun ra.
Lâm Nguyên nôn khan hai tiếng.
Viêm Đình vươn tay ra lại bị tiểu gia hỏa vô tình đẩy ra, bề ngoài còn bị đả kích đến hoàn toàn.
"Cách uống thuốc của chú thật là xấu , khiến tôi vì xấu mà phun tất ra." Lâm Nguyên che miệng bỏ chạy trước khi bị tra hỏi.
Cơm chiều là Lý nãi nãi làm, đều thức ăn nhẹ và bổ dưỡng.
Gia vị cho món ăn của người khác là hành, gừng và tỏi còn gia vị cho món ăn của Lý nãi nãi là các loại dược liệu thảo mộc như cẩu kỷ tử và hoàng kỳ.
Lúc mới bắt đầu, tiểu tham ăn Lâm Nguyên , có chút không quen lắm.
Lâu dần thành quen,lại thấy ngon, còn ăn rất nhiều.
Lý nãi nãi thực sự rất thích Viêm Đình, nói cái gì đều vui tươi hớn hở.
"Tiểu Viêm a, cháu đến đây là muốn mang Tiểu Nguyên về nhà đi?"
Lâm Nguyên đang vui sướng khi người gặp họa, Viêm Đình cùng chính mình giống nhau đạt được danh hiệu"Tiểu" , khi nghe thấy lời này,liền phản ứng kịch liệt, "Tôi sẽ không quay về."
Nơi này non xanh nước biếc, chim muông hoa thơm.
Mỗi ngày lên núi xuống sông, xong bắt đầu phát sóng trực tiếp, lương tháng của cậu là mấy nghìn tệ.
Trở về làm gì?
Chứng kiến Xem Viêm Đình cưới một người phụ nữ vào nhà à?
Lời phản bác quyết liệt của cậu khiến cả Viêm Đình và Lý nãi nãi giật mình.
Viêm Đình gần như theo bản năng dỗ dành cậu, "Bảo bối, sao em không muốn về nhà?"
"Đừng gọi tôi là bảo bối!" Lâm Nguyên cắn đũa trừng hắn một cái, "Tại sao phải trở về? Nhìn chú đính hôn với người phụ nữ khác?
Lâm Nguyên không nói, nhưng không có nghĩa là cậu không quan tâm.
Chỉ là khi Viêm Đình không ở bên, cậu không thèm nghĩ đến chuyện đó.
Lần trước đại tiểu thư Hàn gia bỏ trốn , cho nên lễ đính hôn thất bại.
Vậy thì lần sau, nếu đại tiểu thư nhà ai thực sự thích Viêm Đình , chẳng phải là......
Lâm Nguyên đem chiếc đũa ném đi, cơm cũng không muốn ăn, tức giận đến no.
Bình thường Viêm Đình thích nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa bĩu môi giận dỗi , đôi mắt tròn xoe trừng to , giống một cái bánh bao lớn chọc mạnh liền phải nổ lớn.
Nhưng hiện tại, hắn càng có đau lòng hơn và chỉ muốn dỗ dành bảo bối đang giận hờn của mình cho nhanh thôi.
"Đính hôn là giả, là kế sách mà tôi cùng Hàn Miểu thương lượng ." Viêm Đình nhỏ giọng giải thích.
Lâm Nguyên nhướng mi, vẫn còn tức giận, "Vậy tại sao không nói trước cho tôi?"
Gạt tôi thú vị lắm đúng không?
Thú vị, thì tự mình chơi đi !
Tôi sẽ không chơi cùng.
Sự tình phía sau phát triển trở thành như vậy, thật là do Viêm Đình sai.
Ban đầu hắn cảm thấy rằng mình có thể xử lý nó mà không cần phải cho tiểu gia hỏa biết.
Nhưng không dự đoán được, Lâm Nguyên thế nhưng đến hiện trường.
Nếu khi đó, cậu mở miệng hỏi, Viêm Đình nhất định sẽ giải thích.
Hôm đó hai người lộn xộn hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Viêm Đình