Chim trong rừng kêu râm ran, khói bốc lên nghi ngút trên nóc bếp.
Trong góc, có một cái bàn gỗ.
Lâm Nguyên co chân ngồi trên băng ghế nhỏ, cầm bát ngoan ngoãn ăn.
Cơm sáng còn chưa ăn, đã bị buộc phải tiến hành một hồi vận động kịch liệt , Lâm Nguyên đói đến đầu óc choáng váng, hai mắt sáng lên sao xẹt ngang, ngay cả ánh mắt của Viêm Đình nhìn chính mình cũng dịu dàng và trìu mến hơn cũng không để ý.
Trong mắt cậu lúc này chỉ có bát trứng xào cà chua thơm phức trên tay.
Hương thơm quanh quẩn trên chóp mũi, nước miếng cũng sắp trào ra.
Liếm liếm khóe miệng, Lâm Nguyên dùng đũa và hai cái khóe mắt vô tình quét qua Viêm Đình , thấy hắn không có động cái bát, nghi hoặc hỏi:." "Không hợp khẩu vị chú sao?"
"Không phải." Viêm Đình hồi phục suy nghĩ và cười nhẹ "Ăn từ từ, cẩn thận bị bỏng."
Lâm Nguyên: "......??"
Tôi phần phật ăn nhiều đũa như vậy, muốn bỏng đã bỏng từ đầu rồi.
Cung phản xạ của lão đàn ông hơi dài và các triệu chứng của bệnh Alzheimer đã xuất hiện ?
Đưa hai ngụm mì vào miệng cách lớp khói bốc lên , Lâm Nguyên ngước mắt chăm chú nhìn hắn, cố gắng tìm ra chút manh mối từ trên mặt hắn.
Trên mặt Viêm Đình đều nụ cười dịu dàng , làm ra dáng thoải mái hào phóng cho tiểu gia hỏa xem, cũng không định đem việc mình biết cậu mang thai nói thẳng ra.
Khi ở M quốc , ngẫu nhiên có lúc Viêm Đình có vài phút rảnh rỗi, sẽ tự hỏi liệu mình có thực sự đối xử tốt với Lâm Nguyên không, cho nên cậu mới có thể không chút nào lưu luyến mà chạy theo người khác mà không thèm nói lời chào.
Trong cuộc đời của mình, Viêm Đình bị cha mẹ quản lý nghiêm khắc khi còn nhỏ và hầu như không có bạn chơi cùng.
Hắn giống một người máy, thay phiên tiếp thu sự giáo dục ưu tú của cha mẹ.
Khi con của người khác còn đang trốn học đến quán Internet chơi game, thì hắn đã bắt đầu phụ trách công ty và xử lý hàng chục triệu vốn lưu động.
Gần như có thể nói rằng Viêm Đình không có tuổi thơ.
Ngay cả Tần Miện cũng là người bạn duy nhất.
Hắn không biết cách chăm sóc người khác như thế nào , mà chỉ mù quáng làm theo ý mình mà đối xử tốt với Lâm Nguyên, không cần biết Lâm Nguyên có thích hay không.
Ở nước ngoài một tháng, Viêm Đình đã tận dụng ít thời gian rảnh rỗi để tự ngẫm lại bản thân, còn tự mình vạch ra vài trang kế hoạch , kỹ càng tỉ mỉ mà yêu cầu chính mình, nên làm như thế nào để trở thành một người bạn trai tốt và người giám hộ .
Khi đã là bạn trai, đừng quá nghiêm túc, phải nhẹ nhàng.
Khi đã là người giám hộ thì không được nuông chiều, dung túng quá mức mà phải nghiêm khắc.
Nhưng giờ phút này, đối mặt với Lâm Nguyên đang mang thai đứa con của chính mình, mọi kế hoạch từng bước của Viêm Đình đều vô dụng.
Bề ngoài thì bình tĩnh, nội tâm lại xưa nay chưa từng có sự hồi hộp cùng khẩn trương đến như vậy.
Đứa nhỏ đang mang thai trong mắt Viêm Đình đã biến thành một con búp bê sứ mỏng manh, phải nâng niu mọi lúc để cậu khỏi va chạm.
Giống như bây giờ, mỗi lần Lâm Nguyên ăn một ngụm mì, Viêm Đình đều sợ hãi vì sợ cậu sẽ bị bỏng hoặc bị sặc.
Còn có, tiểu gia hỏa thật sự quá gầy, phải mau chóng dưỡng béo lên càng sớm càng tốt.
Lâm Nguyên nhấp vài ngụm mì, cầm bát lên vừa định uống canh thì trong tầm mắt cậu xuất hiện một đôi đũa, còn kẹp một con cá rán nhỏ ở giữa.
Cậu chớp mắt, con cá nhỏ đã rán rơi xuống bát.
"......" Lâm Nguyên nháy mắt liền không muốn ăn canh.
Cùng lúc cậu bĩu môi, Viêm Đình lại cho vài con cá chiên vào bát của cậu.
Cá được bọc trong ớt băm cay, thơm ngào ngạt.
Nếu là trước kia, Lâm Nguyên vô cùng thích món này có thể một mình xử lý một chén.
Nhưng nay đã khác xưa......
Viêm Đình vốn dĩ muốn đứa nhỏ nhà hắn ăn nhiều thịt hơn, nhưng trên bàn chỉ có đĩa cá rán này, chính hắn một cái cũng chưa được ăn.
Quý ông ba mươi tuổi đau lòng người khác , có chút vụng về lại đáng yêu.
Chỉ tiếc, là không biết rõ khẩu vị của người đang mang thai.
Nhìn thấy bát canh chua cà chua của mình có mấy con cá rán, cơn tức giận của Lâm Nguyên không khỏi dâng trào.
Thời gian mang thai kíƈɦ ŧɦíƈɦ hormone phân bố tràn đầy, dẫn tới tính tình cũng không tốt.
Dễ cáu giận.
Miếng cá rán đầu tiên, cậu nhịn.
Miếng cá rán thứ ba, cậu lại nhịn.
Đến miếng cá rán thứ năm bị gắp bỏ vào bát cậu đã không thể nhịn được nữa.
Cậu mở miệng nói: "Nói, có phải hay không chú muốn chỉnh tôi? Không định cho tôi uống canh sao?"
Sau khi rống lên một tiếng, cảm giác nghẹn khuất trong lòng liền tan biến, sau khi nhận ra chính mình giống như có chút vô cớ gây rối.
Thấy lão nam nhân tựa hồ bị chính mình đột nhiên cảm xúc nổ mạnh dọa rồi, Lâm Nguyên áy náy mà véo vào lòng bàn tay.
Nhưng lại không dám nói thẳng sợ mùi tanh, chỉ dám nhỏ giọng mà lẩm bẩm: "Tôi không thích ăn đồ người khác gắp ."
"Tôi ăn no rồi, chú từ từ ăn." Lâm Nguyên buông đũa liền chạy ra bên ngoài, sợ chính mình khống chế không được cảm xúc, trong chốc lát lại mắng người.
Viêm Đình ngồi yên ở trên ghế, có chút bi thương.
Trong lòng đứa nhỏ, hắn đã thành người ngoài.
Vẫn là con báo trắng nhỏ không quen, thích cào người khắp nơi.
Nhưng ngay khi Viêm Đình nghĩ rằng trong bụng đứa nhỏ có một đứa bé nhỏ hơn trong bụng , trái tim hắn dịu lại và không thể tức giận được nữa.
Hắn lấy thức ăn trong bát của Lâm Nguyên trên bàn, ăn vào bụng.
Không ghét bỏ đây là thức ăn thừa, ngược lại cảm thấy ăn ngon.
Món cá nhỏ chiên giòn do Lý nãi nãi làm cay và giòn, là công thức bí mật độc quyền không thể mua được bằng tiền.
Nhưng Lâm Nguyên lại không dám ăn, từ khi trong bụng mang theo nhãi con dạ dày của cậu trở nên khó tính, chỉ cần có một chút mùi tanh, là cậu có thể nôn đến trời đất tối sầm.
Sương mù phía xa tan biến, lộ ra từng tầng đỉnh núi nhấp nhô.
Mặt trời mùa thu chiếu vào người một cách ấm áp, không hề lộ ra chút nóng bức.
Sau khi Lâm Nguyên chạy ra khỏi phòng bếp, cũng không lên lầu mà ngồi ở trong sân bóc đậu xanh với Lý nãi nãi.
Lột lột một lúc, hai mắt đã đỏ hoe.
"Tiểu Nguyên, có chuyện gì không? Nói cho nãi nãi biết." Giọng nói yêu thương ấm áp của bà lão như gõ vào lòng Lâm Nguyên .
Cậu đưa tay dụi mắt lắc đầu, tính khí bướng bỉnh lại nổi lên, bướng bỉnh nói: "Không có gì, trong gió hình như có cát."
Chỗ này tứ phía núi vây quanh, không khí ẩm ướt, từ đâu ra hạt cát.
Lâm Nguyên cũng không biết mình bị làm sao , chính là cảm thấy thực ủy khuất.
Rõ ràng một bữa cơm ngon, nhưng cậu còn chưa ăn no, đã bị lão cẩu họ Viêm kia phá hủy.
Mặc dù ở một cấp độ lớn, là cậu đang gây rắc rối một cách