Viêm Lang quơ quào trong bể bơi như một con chó chết đuối, còn cố ý la lớn tiếng nước bể bơi lạnh lẽo bắn tung tóe khắp nơi, trên thành bể tích tụ một vệt nước lớn.
Lâm Nguyên nhất thời không để ý tới, ống quần của bị bắn ướt đẫm, nhanh chóng lui về phía xa một mét kinh ngạc nhìn hắn.
Nước trong hồ bơi này sâu một mét năm, nhiều nhất là đến cổ có gì đáng ầm ĩ gì đâu?
Bên này động tĩnh quá lớn, chẳng mấy chốc đã có nhiều người hầu bị thu hút.
Nhìn thấy chính là thiếu gia rơi xuống nước, có mấy người phụ giúp cắt tỉa cành hoa ném cây kéo lớn, lần lượt nhảy xuống nước, vội vàng đem Viêm Lang vớt lên.
Viêm Lang cả người đều ướt sũng, áo sơ mi trắng dính sát vào người, lộ ra màu da thịt cùng đường nét cơ ngực.
Những người hầu gái bị thu hút xung quanh họ quay đầu xấu hổ và che mặt.
Lâm Nguyên nhìn nó với vẻ thích thú, tâm nói thật không hổ là vai chính công chân dài, cơ bắp đầy đủ dáng người đẹp.
Trách không được, Lâm Kỳ vạn người mê cuối cùng lại chọn hắn.
Rốt cuộc, có tiền lại lớn lên soái, trên thế giới này thật đúng là không nhiều lắm
Lâm Nguyên đôi mắt một chút cũng không nhàn rỗi, nhân cơ hội đem Viêm Lang đánh giá.
Bàn tay tiến trong túi, sẵn sàng chụp vài bức ảnh bằng điện thoại.
Đáng tiếc, động tác không đủ nhanh người hầu nhanh chóng quấn khăn tắm cho Viêm Lang .
"Ai......" Lâm Nguyên tiếc nuối mà thở dài, im lặng cất điện thoại trở lại.
Sau màn lăn lộn này, tất cả đèn trong vườn đều được bật lên, chiếu sáng cả sân như ban ngày.
Viêm Lang đang quấn một chiếc khăn tắm, run lên vì lạnh giống như một con gà rớt vào nồi canh.
Tóc ướt dính vào trán, nhỏ giọt liên tục.
Cả người nhếch nhác, nhưng bản thân hoàn toàn không biết điều đó.
Còn cố ý đứng ngược với ánh sáng, góc cạnh khuất hơi nhếch lên, cách không khí nhìn Lâm Nguyên chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh lùng "Lâm Nguyên, cậu không tán được tôi thì muốn gϊếŧ tôi , cũng thật đủ ác độc."
Cái quái gì vậy! Cậu sợ đến nỗi hạt dưa đều rớt.
Lâm Nguyên trợn mắt há hốc mồm.
Cậu đã gặp qua những người thích diễn ngoài đời thực nhưng chưa thấy ai diễn xuất sắc như vậy.
Lâm Nguyên cười nhẹ, không né không tránh châm chọc phản bác "Tôi còn có thể càng ác hơn, muốn thử sao?"
Viêm Lang rất hài lòng với câu trả lời của mình.
Mục đích đạt tới một nửa, liền tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương "Cậu lúc trước nói muốn giúp tôi, tôi cùng đường liền tin cậu .Không nghĩ tới, cậu thật sự muốn ngủ với tôi!" "
Lâm Nguyên: "???"
Lời thoại của nhân vật nữ chính đáng thương ? Cưỡng chế an bài cho tôi vai nam tám hung ác ăn thịt người?
Vào lúc này, chẳng lẽ sẽ có một nam chính đẹp trai đến si tình và cứu nữ chính khỏi nguy hiểm sao?
Cho nên......!Nam chủ đâu? Ở đâu, mau ra đây đi cho khỏe.
Kỹ năng ném nồi của Viêm Lang tương đối mới lạ và lời thoại của anh ta quá giả tạo, khiến người xem phải cúi đầu, che miệng cười.
Hắn muốn nhân cơ hội đem xu hướng tính dục ném sang Lâm Nguyên nói cậu là đồng tính luyến ái.
Để cho mọi người nghĩ rằng mình vì Lâm Nguyên bức ép ngược đãi mới thích nam nhân.
Cứ như vậy, hắn liền trở thành người bị hại.
Không những có thể che giấu hành vi lừa tiền trước đây của mình còn có thể nhân cơ hội tiết lộ xu hướng tính dục với cha mẹ , để mở đường cho việc đưa Lâm Kỳ về nhà trong tương lai.
Thật tiếc khi kỹ năng diễn xuất quá thấp và kỹ năng nói quá kém, điều này gây tác dụng ngược.
Không những không để mọi người buộc tội Lâm Nguyên, mà còn tự biến mình thành trò cười.
Những người hầu vẫn đang lấy tiền lương của chủ nhân, cũng không dám cười quá mức trắng trợn táo bạo.
Lâm Nguyên thì khác, cậu một chút cũng không ủy khuất chính mình trực tiếp cười ra nước mắt.
"Này, cái kia cậu học kỹ năng diễn xuất ở trường nào vậy, hãy nói cho tôi biết tôi nhất định sẽ thuyết phục hàng xóm không cho con họ vào trường này."
Đây là cái trường học rác rưởi gì, cũng quá nguy hại cho những bông hoa của tổ quốc .
Lâm Nguyên cười đến đau bụng và không thể đứng vững, vì vậy ngồi xuống bậc thềm.
Viêm Lang cũng nhận ra mình muốn diễn quá lố, lạnh lùng quét tới đám người hầu đang cười nhạo bên cạnh, tức giận gầm lên: "Cút ngay!"
Đám đông tản ra như chim khi có động tĩnh.
Đêm thu lành lạnh, gió lạnh thổi qua cả người Viêm Lang ướt đẫm không khỏi hắt hơi một cái, chật vật đến cực điểm.
Khí thế rống giận vừa rồi tan biến trong tích tắc, nó trở lại dáng vẻ rùng mình của một con gà rớt vào nồi canh
Một kế không thành, hắn lại tâm sinh một kế.
Viêm Lang lấy khăn lau mặt, cười nói: "Cậu không phải muốn tiền sao? Lại đây tôi cho cậu tiền."
Lâm Nguyên nhìn bể bơi sau lưng không nhúc nhích.
Tôi thực sự muốn bơi, nhưng tôi không muốn bị đẩy.
Kỹ năng diễn xuất của hắn quá kém.
Tin hắn ta thì đầu óc cậu có một cái lỗ lủng .
Lâm Nguyên dùng ánh mắt nhìn người bệnh tâm thần nhìn hắn, khẽ nói: "Vậy tại sao không tới đây, tôi có thể cho giảm giá 10% tiền nợ."
Viêm Lang: "......"
Anh đã quá lâu không gặp Lâm Nguyên, cũng đã quên Lâm Nguyên khác trước rất nhiều mà trở nên nhanh mồm dẻo miệng.
Vẻ mặt Viêm Lang nhất thời vặn vẹo, ý niệm nham hiểm tràn ngập trong mắt nhanh chóng bị chính mình che đậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu có thể! Nhưng đừng quên tôi là ai, bóp chết và nghiền nát cậu cho đến chết.
Dễ như một con kiến.
"
Lâm Nguyên cảm thấy lần đầu tiên đọc tiểu thuyết, hẳn là xem lộn tag.
Đây không phải một quyển hào môn đấu tranh tô sảng văn, mà là một quyển cẩu huyết sa điêu văn.
Trong đó, vai chính công Viêm Lang chính là nhân vật sa điêu điển hình.
Lâm Nguyên muốn cười, nhưng lại cảm thấy thật sự không quá phù hợp không khí hiện tại .
Vẻ mặt nghiêm túc, cố ý hắng giọng "Có biết heo chết như thế nào không?"
Viêm Lang sắc mặt trầm xuống.
Lâm Nguyên cười hì hì, "Là bị tức chết."
Lông mày của anh ta đột nhiên nhăn lại, Viêm Lang không hiểu nhưng anh ta cảm thấy mình bị chơi xỏ, lộ ra vẻ nham hiểm vừa mới chuẩn bị mắng chửi người, đột nhiên thấy Lâm Nguyên ôm bụng ngồi xổm xuống
Hắn khó hiểu "Cậu làm gì?"
Lâm Nguyên cười chớp mắt nhìn anh, giây tiếp theo, một tiếng rêи ɾỉ đau đớn tràn ra khóe miệng càng ngày càng lớn "Bụng tôi đau quá."
Ở phía xa, Viêm Đình nghe thông báo của người hầu đến để kiểm tra tình hình, đã bị hốt hoảng và bước nhanh đến.
"Nguyên Nguyên." Khuôn mặt lãnh đạm bình thường của hắn đã lộ vẻ hoảng hốt, vươn tay bế tên nhóc đang gào thét trên mặt đất lên, trong lòng rối bời, vội vàng kêu lên: "Gọi bác sĩ!
Toàn bộ biệt thự đều rối loạn.
Đó chắc chắn là một đêm không yên bình.
Lâm Nguyên cuộn tròn trong lòng ngực của Viêm Đình , lộ ra vẻ ốm yếu phảng phất hô hấp đều nhỏ không thể nghe thấy.
Viêm