Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt rạng rỡ của Hàn Miểu, cô vui vẻ vẫy tay với Lâm Nguyên "Này, anh chàng đẹp trai, thật tình cờ khi thấy em ở đây."
Sau khi đào hôn lần trước, Hàn Miểu vẫn luôn ở nước ngoài trốn đông trốn tây nhưng vẫn bị cha mẹ của cô bắt trở lại.
Cô vốn tưởng rằng mình còn phải vắt hết óc chạy trốn lần nữa, nhưng không ngờ vị Viêm tam thiếu gia lại không chịu cưới.
Hàn Miểu vui mừng đến mức gần như quỳ lạy Viêm Đình ngay tại chỗ.
Lâm Nguyên sững sờ một chút, lễ phép cười nói: "Chào Hàn tiểu thư ."
"Đừng gọi chị là Hàn tiểu thư , nghe thật xa lạ.
Chúng ta cùng nhau đào hôn mà, hãy gọi là chị Miểu Miểu." Hàn Miểu mở cửa xe, thấy vẻ mặt Lâm Nguyên có chút căng thẳng, bối rối hỏi.
" Tại sao em ......!"
Ầm!
Cửa xe va vào một cái gì đó.
Viêm Lang vừa mới hung hăng xông tới, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy đũng quần của mình, không khỏi phát ra một tiếng hét.
Cảnh tượng quá thê thảm, Lâm Nguyên không đành lòng nhìn thẳng, đưa tay lên che mắt.
Một lúc sau, mở thêm hai ngón tay tò mò nhìn trộm.
Mép trên của cửa xe, cơ hồ vừa vặn đánh vào chỗ Viêm Lang bước lên bậc thềm.
Không phải khổ sở thông thường.
Hàn Miểu có chút kinh hãi, không biết tại sao đột nhiên có người xuất hiện ở bên cạnh cửa xe, hai tay chống lên cửa xe, kiễng chân nhìn xuống đất "Cậu không sao chứ?"
Viêm Lang từ từ ngẩng mặt lên vì đau, nước da tái nhợt như tờ giấy, nghiến răng nghiến lợi "Cô thử xem?"
"Thực xin lỗi, tôi không ngốc như vậy." Hàn Miểu hất nhẹ mái tóc xoăn quyến rũ, đừng tưởng rằng vừa rồi cô không nhìn thấy, người này là tới tìm tiểu soái ca .
Đâm phế đi xứng đáng!
Ê, không đúng, sao người này quen thế?
Hàn Miểu nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng rồi xanh của Viêm Lang, nhìn khuôn mặt đang co giật vài giây của anh ta, sau đó mới nhận ra người này chính là cháu trai của Viêm Thụy.
"Ồ, hóa ra là cháu trai cả." Vẻ mặt Hàn Miểu nhanh chóng thay đổi, lập tức vỗ vai anh cười ha hả .
Viêm Lang tức giận đến muốn mắng người, đừng con mẹ nó nhận thân thích loạn, lão tử không có thẩm thẩm trẻ tuổi như vậy .
Nhưng một bộ phận nào đó đau đến mức không thể mắng, thậm chí hít một hơi cũng đau.
Hàn Miểu không quan tâm hắn đang nghiến răng dường như muốn gϊếŧ người, tiếp tục vỗ đầu như chó, "Cháu trai cả, nó hỏng cũng không sao, chúng ta mua đồ giả nối vào, chắc không mắc đâu.Khoảng 80 vạn thì đây tôi dư.
"
Hàn gia đại tiểu thư tính cách hào sảng, hành động sấm rền gió cuốn, yêu ghét cũng đặc biệt rõ ràng, cô thường làm mọi việc dựa trên cảm giác đầu tiên của mình.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã không thích cháu trai của Viêm Thụy nhưng nghĩ rằng sau này cô có thể gả vào nhà họ Viêm, cô vẫn phải cố gắng.
Đương nhiên, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, ai kêu anh ta tự đập cửa xe.
Hàn Miểu rút tay về, đóng sầm cửa xe lại quay đầu nhìn Lâm Nguyên cười "Tiểu mỹ nhân, cho tôi hỏi một câu, ngày đó cậu trốn hôn, cậu trốn hôn ai vậy?"
Đối với vấn đề này, Hàn đại tiểu thư tỏ vẻ phi thường tò mò.
Đến nỗi Viêm Lang còn đang che lại bộ vị ngồi xổm trên mặt đất bị cô quên mất.
"Ở đây nắng chói chang, đi đi đi, vào trong nói chuyện đi." Hàn Miểu nắm lấy cánh tay Lâm Nguyên kéo vào trong quán cà phê.
Ngay khi cả hai quay lại thì đã bị người đứng sau từ lúc nào không rõ dọa nhảy dựng.
Lâm Kỳ hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, ánh mắt thật sự là nhìn thấu.
Hàn Miểu lập tức nổi da gà, vô thức trốn ở sau lưng Lâm Nguyên.
Lại cảm thấy không thích hợp, chính mình tương đối lớn tuổi, lớn hơn hai ba tuổi cũng là lớn, nên bảo vệ đứa em nhỏ của mình.
Cô tiến lên một bước, đứng trước mặt Lâm Nguyên, mím môi vừa định nói.
Lâm Kỳ đột nhiên lao tới và đá Viêm Lang hai cái.
Lâm Nguyên: "Ui ..." Có phải cậu ta tấn công nhầm mục tiêu rồi không?
Viêm Lang: "!!?" Tôi là bạn trai cậu đó!
Hàn Miểu: "......" Này sao không ai nói gì hết.
Có chuyện gì vậy, kể nhanh tôi nghe.
Hàn Miểu xoa xoa tay, một đôi mắt sáng lấp lánh, tràn ngập tâm trạng chuẩn bị nghe chuyện bát quái.
Nhìn bầu không khí im lặng này, cô đã có thể ngửi thấy hơi thở của sự máu chó rồi.
"Đồ nói dối, đi chết đi, tôi mù nên trước kia mới yêu anh." Lâm Kỳ đột nhiên phát điên, túm lấy quần áo của Viêm Lang, đá một cái rồi trong miệng nói gì đó, "Nói dối, anh thực sự đã nói dối tôi ......!"
Từ "dối trá" lặp đi lặp lại khiến tai người ta thành kén.
Hàn Miểu nghiêng đầu ra hiệu với Lâm Nguyên bằng ánh mắt: Chuyện này không liên quan gì đến em đúng không?
Lâm Nguyên ngẩng đầu sờ sờ mũi, nhưng không nói gì.
Hàn đại tiểu thư nháy mắt nháy đã hiểu, cũng không biết cô đã hiểu gì còn giơ ngón tay cái lên khen ngợi Lâm Nguyên, không tiếng động nói: Làm đẹp lắm!
"Hả?" Lâm Nguyên trong nháy mắt bối rối không nhận được tín hiệu của cô, tràn ngập bối rối.
Hàn Miểu không quan tâm, vô cùng thích thú nhìn hai người đánh nhau trên mặt đất, còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Cháu trai của Viêm thụy trông cao và to lớn, nhưng miệng cọp gan thỏ, bị đánh như thế này.
Còn có thiếu niên này, như thế nào làm lại lớn chuyện , không theo quy củ giang hồ đánh người không nể mặt, thậm chí không tuân theo.
Mới vừa không thể hiểu được bị người hơi kém xíu đâm phế và sau đó lại bị lợi dụng và châm biếm, Viêm Lang nghẹn một bụng lửa.
Kết quả là bị bạn trai đánh ngoài đường mà không nói được lời nào.
Một điều đáng xấu hổ như vậy, ngay cả một người đàn ông cũng không thể chịu đựng được.
Ngay từ đầu đơn phương đánh người, giờ biến thành đánh lộn.
Lâm Nguyên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, hoàn toàn không biết làm sao mọi chuyện lại có thể phát triển kỳ lạ như vậy?
Chẳng phải Viêm Lang và Lâm Kỳ yêu nhau sâu đậm sao, tình chàng ý thϊếp sao?
Trước mắt đây là......!Yêu nhau lắm cắn nhau đau à ?
Lâm Kỳ tỏ ra không chút thương xót, không có thủ hạ lưu tình cào cấu vào mặt Viêm Lang.
Trong một thời gian ngắn, khuôn mặt đẹp trai đó trở nên thảm tới mức người ta không nỡ nhìn , hoàn toàn thay đổi.
Về mặt cận chiến, Viêm Lang hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Kỳ, hơn nữa trước đó hắn đã mất máu, nhanh chóng bị đánh úp.
Lâm Nguyên đứng bên cạnh xoa cằm suy tư xem náo nhiệt, tiếng chụp ảnh Hàn Miểu không ngừng vang lên bên tai.
Hàn đại tiểu thư rất thích thú hận không thể lập một nhà cái đánh bạc ngay tại chỗ, lâu lắm rồi cô chưa thấy cảnh đánh nhau kinh hoàng như thế này ngoài đường.
Lần trước, cô nhớ đã chứng kiến
cảnh hai dì tranh nhau cái bắp cải ở chợ rau.
Ngày càng có nhiều người qua lại xem , làm tắc nghẽn giao thông trên đường phố.
Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng không ai đứng ra khuyên can hai người họ ngừng đánh nhau.
Một người nào đó trong đám đông đã gọi cảnh sát và mười phút sau, còi báo động vang lên từ xa đến gần.
Lâm Nguyên và Hàn Miểu nhìn nhau, hai người rất kín đáo thoát ra khỏi đám đông không trộn lẫn vào mớ hỗn độn này.
"Anh chàng đẹp trai, có muốn uống cà phê không? Chị mời." Hàn Miểu cất điện thoại vào túi, khóe mắt thoáng thấy một anh chàng đẹp trai vai rộng, chân dài đang đi tới.
Cô ấy sửa mái tóc dài của mình ngay lập tức và nhìn lên.
Mị nhãn còn không có tung ra, liền game over.
Tại sao lại là Viêm tam thiếu , không dám tán tỉnh không dám tán tỉnh.
Hàn Miểu đang do dự không biết nên chào hay giả vờ như không nhìn thấy, nhưng Viêm Đình đã sải bước đến trước mặt cô.
Lần này, không chào hỏi cũng không được.
Cô nở một nụ cười, trước khi kịp nói lời chào, Viêm Đình đã vươn tay kéo Lâm Nguyên đang đứng bên cạnh cô sang bên mình, vòng tay qua eo Lâm Nguyên, đầy sự chiếm hữu.
Hàn Miểu cảm thấy được ăn một ngụm thức ăn cho chó tại chỗ.
Xin chào, điều này đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ con chó độc thân như cô đấy!
Hàn Miểu không có biểu hiện hưng phấn vừa rồi khi nhìn thấy đánh nhau, cả người đã chịu bạo kích như bị ánh mặt trời chiếu vào một cái lá cong, rũ xuống, yếu ớt nói: "Không cần giới thiệu, tôi không muốn nghe nó."
"Ban đầu tôi cũng không định giới thiệu." Viêm Đình vẫn lạnh lùng như cũ, cánh tay trượt khỏi eo Lâm Nguyên, đan xen vào những ngón tay của cậu, giống như đang tuyên thệ chủ quyền của chính mình.
Hàn Miểu cảm thấy hai mắt sắp bị lóe mù.
"Hai người đi mau, đừng tình cảm trước mặt tôi." Hàn Miểu nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn bọn họ thể hiện tình cảm.
Viêm Đình rất vui vì điều này, anh không muốn nhìn thấy tiểu gia hỏa ở một mình với người của Hàn gia.
Đặc biệt là vị Hàn gia đại tiểu thư này được người trong vòng công nhận, cực kỳ giàu có mị lực.
Hắn nắm Lâm Nguyên đến chiếc xe đậu bên đường, trầm giọng nói: "Anh hai của tôi đang làm thủ tục ly hôn."
Hàn Miểu: "......"
Hàn Miểu: "!!!"
"Này,