Lâm Nguyên ngồi xuống bàn ăn, người hầu nhanh chóng đem thức ăn nóng hôi hổi bốc khói lên.
Mỗi món ăn là một bữa ăn dinh dưỡng do bác sĩ chỉ định và ngửi được mùi thơm ngào ngạt, nhưng ăn lên không có hương vị gì.
Thiếu hứng thú nên Lâm Nguyên ăn không ngon miệng, tùy tiện ăn hai miếng.
Viêm Lang không mời mà đến, kéo ghế ngồi xuống đối diện với cậu.
"Quả nhiên là không giống nhau." Không có trào phúng, không có xem thường, Viêm Lang thực bình tĩnh biểu đạt cái nhìn chính mình.
Tìm tòi nghiên cứu ánh mắt ở trên mặt Lâm Nguyên, nhẹ mỉm cười nói: "Chú thật sự đem cậu dưỡng khá tốt, so trước kia đẹp lên không ít."
Lâm Nguyên ngây người sờ sờ mặt, nghĩ muốn nói tôi tăng cân thì cứ nói đi.
Đẹp thì thế nào, đẹp cũng không phải của anh.
Lâm Nguyên không trả lời, nuốt từng ngụm cơm trắng trong bát.
Viêm Lang cũng không nói cái gì nữa, trầm mặc mà nhìn cậu ăn cơm.
Đôi mắt vốn luôn tràn đầy vẻ cao ngạo, nhưng lúc này lại không có chút nào kiêu ngạo, thay vào đó là một chút vui đùa, thích thú.
Bị nhìn chằm chằm, Lâm Nguyên cũng không căng thẳng, cũng không có gân cổ lên mắng chửi người, bình tĩnh xem như người đối diện không tồn tại.
Cơm dinh dưỡng quả thật không thể ngon miệng, so với nồi lẩu buổi trưa thì hoàn toàn khác.
Lâm Nguyên vừa vặn nuốt được vài ngụm, liền ăn không vô nữa.
Ánh mắt của Viêm Lang ở trên gương mặt cậu như một con dao đang cố gắng xé toạc làn da của cậu và dò ra những bí mật sâu hơn, điều này khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
Lâm Nguyên cho vào miệng mấy hạt cơm trắng, bực bội ném đũa xuống bàn nhướng mày thanh tú lên "Nếu có chuyện muốn nói thì cứ nói đi."
Không đi ôm Tiểu Kỳ tình chàng ý thϊếp đi, tự nhiên chạy đến nơi này cọ cảm giác tồn tại chi ?
Viêm Lang gõ ngón tay lên mép bàn, nhếch môi cười "Tôi hiện tại hiểu được cậu so với em trai của mình lớn lên càng đẹp."
Lâm Nguyên nhíu mày.
Bị tra nam khen, không những không vui mà trong bụng cũng buồn nôn.
Có chút muốn ói.
Kiêng kị nơi này là nhà của chú, Viêm Lang cũng không dám nói nhiều lời.
Trong nhà ăn không chỉ có hai người bọn họ, quản gia đã đợi ở bên cạnh không rời vẫn luôn quan sát hành động của hắn.
Trước khi đi ra ngoài, tiên sinh nói quản gia phải chăm sóc cho Nguyên thiếu gia thật tốt, đừng phạm sai lầm quản gia rất tận chức tận trách, hai mắt nhìn chằm chằm Viêm Lang đến gắt gao.
Bị coi là mục tiêu theo dõi, Viêm Lang cảm thấy rất không vui nhưng vẫn rất kiềm chế ẩn nhẫn kìm lại tất cả những cảm xúc chân thật của mình mà không hề bộc lộ ra ngoài.
Lâm Nguyên nhấp hai ngụm sữa nóng trong tay, nhếch môi đột nhiên cảm thấy khó chịu không muốn uống.
Cậu buông cái ly, chậm rãi đứng lên.
Viêm Lang mở miệng ngăn lại "Tiểu Nguyên, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện."
"Nói chuyện gì?" Lâm Nguyên vỗ vỗ bụi trên tay không tồn tại, liếc mắt nhìn trên mặt hắn vết xước còn chưa lành, khóe miệng nhếch lên "Nói anh như thế nào cùng Lâm Kỳ ám độ trần thương*, một bên câu kết làm bậy, một bên gạt tiền tôi sao?"
(*Ám Độ Trần Thương nghĩa là "Ngầm vượt con đường Trần Thương".
Đây là mưu kế phát xuất từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng trong lịch sử Trung Hoa.
Nó như một kế hoạch tấn công bất ngờ mà kẻ địch không thể ngờ tới được.)
"Không phải, Tiểu Nguyên, em hiểu lầm tôi." Viêm Lang cảm xúc trở nên kích động, đột nhiên đứng lên.
Chiếc ghế trượt về phía sau, cọ xát sàn nhà phát ra chói tai tiếng vang và đập mạnh vào tường.
Viêm Lang nắm chặt nắm tay, môi mím chặt ra một đường thẳng.
Hầu kết lăn lộn hai lần, muốn nói lại thôi.
Một lát sau, ẩn nhẫn nói: "Tiểu Nguyên, trước đây anh người có lỗi với em, là anh không chịu nổi sự dụ dỗ mà làm theo lời em trai em.
Hiện tại anh mới hiểu em là người tốt nhất"
"......" Lâm Nguyên lộ ra hoảng sợ biểu tình, một lời khó nói hết mà nhìn hắn.
Fuck! Ra cửa đâm hư đầu à? Hay là......!lãng tử quay đầu?
Lâm Nguyên kinh hãi.
"Tiểu Nguyên, em phải tin những gì anh nói.
Anh vẫn thích em, mong em cho anh một cơ hội nữa." Viêm Lang thâm tình thổ lộ nói.
Vừa dứt lời, hắn đột ngột tiến lên hai bước.
Lâm Nguyên chưa kịp phản ứng thì cổ tay của cậu đã bị tóm lấy.
Gần như cùng lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ lối vào, bóng dáng vội vã của Viêm Đình xuất hiện trong phòng khách.
"Các người đang làm gì?" Một sự lạnh lẽo trầm thấp quát khẽ phá không mà đến, vọt vào lỗ tai hai người .
Viêm Lang bị dọa đến cả người chấn động, càng thêm nắm chặt tay Lâm Nguyên .
Lâm Nguyên bối rối quay đầu lại nhìn, bị sự xuất hiện đột ngột của Viêm Đình làm cho hoảng sợ, nhìn có chút căng thẳng thậm chí còn lắp bắp nói: "Anh ...!sao anh lại về."
Quản gia đứng trong góc cau mày, vội vàng muốn giúp Lâm Nguyên giải thích.
Nguyên thiếu gia, giọng điệu này của cậu rất dễ gây hiểu lầm.
Cậu chưa kịp lên tiếng, Viêm Đình một thân khí lạnh đã bước nhanh tới kéo chặt Lâm Nguyên vào lòng.
Lâm Nguyên hoàn toàn không nhìn ra chuyện gì đang xảy ra, đầu bị Viêm Đình áp vào ngực mùi hormone nồng nặc phả vào mặt, xen lẫn mơ hồ có mùi gỗ thông trưởng thành.
"Ưm ...!anh ..." Lâm Nguyên giãy dụa trong tiềm thức, vừa ngẩng đầu lên thì bị Viêm Đình ấn trở về .
Vào buổi tối, nhiệt độ bên ngoài mát mẻ hơn một chút.
Khi Viêm Đình ra ngoài, mặc một chiếc áo khoác dài dày màu đen, khiến cho đôi mày lạnh lùng đặc biệt lạnh sống lưng.
Thêm vào đó, vào lúc này lông mày của Viêm Đình giật giật, khuôn mặt ấy dường như phủ một lớp băng giá, sự thù địch tăng lên.
Hắn kéo áo gió, đem Lâm Nguyên trong lòng ngực bao lại.
Tính chiếm hữu bộc phát khắp cơ thể một chút cũng không khách khí đối với Viêm Lang lạnh giọng hỏi: "Vừa rồi anh làm cái gì?"
Lực áp bách mười phần.
Viêm Lang lùi lại hai bước, trong lòng cảm thấy buồn bực.
Ánh mắt rơi vào nửa cái đầu lông xù xù của Lâm Nguyên, muốn làm gì đó nhưng lại không dám.
Hai tay buông thõng bên hông lặng lẽ siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chú, Tiểu Nguyên, em ấy là người, không phải thú cưng, mong chú có thể tôn trọng em ấy."
Lâm Nguyên cả người đều bao phủ ở trong hơi thở, gương mặt dán hắn nóng bỏng ngực, đại não chỗ trống một lát,
Lâm Nguyên bị hơi thở của Viêm Đình bao trùm, hai má áp vào l*иg ngực nóng rực, đầu óc trống rỗng nhất thời, mới vừa nghe rõ lời Viêm Lang nói.
Sau đó, cậu choáng váng.
Bạn trai tôi ôm tôi, tại sao lại là anh ấy không tôn trọng tôi? Có quan tâm quá nhiều không vậy?
Lâm Nguyên nhăn lại mũi, thật vất vả muốn quay đầu lại cùng Viêm Lang nói chuyện.
Nhưng Viêm Đình đã giam cầm cậu và không cho cơ hội thoát.
"Tôi đối xử với em ấy như thế nào là việc của tôi, không đến lượt anh can thiệp." Khuôn mặt của Viêm Đình đen đến mức gần như nhỏ giọt nước, đôi mắt sâu thẳm dường như đang có băng.
Viêm Lang chỉ nhìn hắn hai giây, liền không chịu nổi áp lực liền quay mắt đi chỗ khác.
Lâm Nguyên bị hắn ôm trong lòng, cảm thấy được không khí không đúng mãi sau mới biết được lão nam nhân đang ghen .
Cậu đột nhiên không muốn cùng Viêm Lang tranh luận chút nào, hai