"Đi ra, đừng để ngộp" Viêm Đình đặc biệt hạ giọng, cố gắng ôn nhu.
Nhưng hắn vẫn luôn lãnh đạm, nên giọng điệu vẫn có chút đáng sợ.
Lâm Nguyên vén chăn bông lên ,thò nửa đầu ra khỏi đó , "Chú đưa tôi tới bệnh viện ?"
Mái tóc bị rối có vài sợi dựng lên, chuyển động qua lại theo giọng nói của cậu.
Viêm Đình cảm thấy ngứa ngáy, muốn đưa tay ra chạm vào mái tóc mềm mại đó.
Nhưng Viêm Đình đã kiềm chế.
Đứa nhỏ vì sinh bệnh sắc mặt tái nhợt.
Nhưng chiếc móng vuốt đang vươn ra vẫn không hề rụt lại, vẫn không ngừng cảnh giác, sẵn sàng cào cấu con người bất cứ lúc nào.
Viêm Đình đem hồ sơ bệnh án đặt xuống giường , ánh mắt sâu thẳm đầy lạnh lùng, "Em rất có năng lực ,còn nhỏ tuổi đã quăng cho mình bệnh bao tử rồi.
"
Lâm Nguyên rụt cổ, không nói gì.
Nghĩ thầm chờ chú tới thời điểm không có tiền ăn cơm , sẽ biết những rắc rối về dạ dày của mình như thế nào.
Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa* , cho dù sau này Viêm Đình phá sản, cũng sẽ không đến nỗi không có cơm ăn.
Lâm Nguyên lười cùng hắn nói, vươn ngón tay ra đem hồ sơ bệnh án tiến vào trong ổ chăn, "Về sau tôi sẽ chú ý đến.
"
Con thú nhỏ với hàm răng và móng vuốt của nó đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, không gầm gừ làm người ta sợ hãi, cũng không dùng móng cào cào người ta, khiến Viêm Đình không có tâm tình tiếp tục dạy dỗ.
Cả giọng nói và nét mặt đồng thời giảm bớt sự lạnh lùng, "Đói bụng chưa?"
Tiếng gõ cửa vang lên ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra bóng dáng Từ Đàm An xuất hiện ở cửa, trên tay cầm mấy túi ni lông.
Trước khi bước qua ngưỡng cửa, anh ta kính cẩn xin chỉ thị, "Viêm tổng, tôi có thể tiến vào sao?"
Nói giống như ai đó không cho anh ta vào.
Lâm Nguyên bĩu môi, không muốn nhìn.
Viêm Đình quay đầu nhìn anh ta, Từ Đàm An cười mỉa đi vào tới, tay cầm túi nilon đồ ăn, "Viêm tổng, tôi đi mua chút thức ăn, ngài còn chưa có ăn cơm chiều, tạm chấp nhận lót bụng.
"
Từ Đàm An từ trong túi lấy ra hộp cơm dùng một lần , 3 món mặn 1 canh, thực phong phú.
Nhưng chỉ có một hộp cơm, nên hiển nhiên anh ta chỉ mua phần của Viêm Đình.
Lâm Nguyên co rụt lại dưới chăn bông hai con mắt nhìn chằm chằm hắn.
Đầu lưỡi áp vào răng cọp nhỏ, nghiến răng nghiến lợi.
Muốn lấy lòng Viêm Đình, không cần phải đến trước mặt cậu đi?
Lâm Nguyên cũng không ngu, nhìn ra đây là ra oai phủ đầu.
Hơn nữa, là nhằm vào cậu.
Từ Đàm An hai tay cầm đôi đũa,ngoan ngoãn đưa cho hắn "Viêm tổng, ngài ăn lúc còn nóng, tôi cũng không biết ngài thích ăn cái gì, liền tùy tiện mua một ít.
"
Viêm Đình không nhúc nhích.
"Thơm quá a, tôi vừa vặn đói bụng, nếu không cho tôi ăn đi.
" Lâm Nguyên kéo chăn bông ngồi dậy từ trên giường.
Từ Đàm An chưa kịp phản ứng thì đũa và hộp cơm đã nằm trong tay Lâm Nguyên.
Cậu gắp hai miếng cơm trắng,rất mềm, rất ngon, cậu biết đó không phải là gạo tẻ.
Lâm Nguyên thích hương vị này, lại vui rạo rực.
"Đừng chỉ lo ăn cơm,ăn thêm nhiều món đi.
" Viêm Đình cầm thêm đôi đũa ,gắp vài miếng thịt không dính dầu mỡ, bỏ vào bát của cậu.
Từ Đàm An ở một bên nhìn đến nổi nóng, lại không dám nói lời nào.
Hắn cố ý chạy một quãng đường dài mua đồ ăn cho Viêm Đình, không nghĩ tới bị thằng nhóc này ăn mất
Từ Đàm An tức giận đến nghiến răng.
Lâm Nguyên ăn đến vui vẻ, hai mắt đều cong lên.
Sau khi siết chặt nắm đấm, Từ Đàm An vừa mới chuẩn bị nói,thì Viêm Đình lãnh đạm nói: "Cậu đi ra ngoài trước đi.
"
Từ Đàm An không tình nguyện mà rời khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng mở ra lại khép lại, thanh âm rất nhỏ.
Lâm Nguyên một giây trước vẫn còn đang ăn một ngụm lớn thức ăn, động tác đột nhiên sửng lại.
Sau đó vọt vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh, đem thức ăn trong miệng phun ra.
Viêm Đình nghe thấy tiếng nôn mửa , liền theo vào phòng vệ sinh , Lâm Nguyên đã phun ra hết.
Vẻ mặt của cậu đều đều và không có vẻ gì là khó chịu.
Viêm Đình đi qua đi sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, "Đồ ăn không hợp khẩu vị?"
Sau khi phun ra nước, Lâm Nguyên giơ tay lau miệng, " ghê tởm.
"
"Ân?" Viêm Đình dừng lại động tác, cau mày, trực tiếp đem người trong lòng ngực ôm lên.
Lâm Nguyên một lần nữa bị đặt ở trên giường.
Viêm Đình ngồi ở mép giường, nắm lấy cổ tay của cậu và gọi Từ Đàm An đang đợi bên ngoài lần nữa.
Trên mặt Từ Đàm An hiện lên một nụ cười ,vẫn bộ dáng cung kính đó "Viêm tổng, ngài kêu tôi.
"
Viêm Đình lãnh lãnh đạm đạm mà nói: "Gói lại, lấy ra đem đi ném.
"
Đồ ăn còn thừa rất nhiều, căn bản là không ăn vài miếng.
Từ Đàm An liếc mắt nhìn Lâm Nguyên, yên lặng thu dọn đồ đạc, sau đó xoay người rời đi.
Vào lúc này, Lâm Nguyên đột nhiên cảm thấy Viêm Đình hình như là hướng về chính mình, hơi nhấp khóe miệng khẽ cong lên.
Viêm Đình quay đầu, vừa vặn thấy đứa nhỏ cười trộm.
Nhưng Lâm Nguyên thu liễm thật sự mau, trong chớp mắt lại biến thành bộ dáng giả vờ bình tĩnh.
"Tôi sẽ ở bệnh viện bao lâu?" Lâm Nguyên chui vào trong ổ chăn, dùng chăn đem chính mình bọc lại.
Tâm lý tính toán, tiền thuốc men như vậy rất đắt, cậu nên đi nơi nào lấy tiền chi trả.
"Một lát liền có thể xuất viện.
" Viêm Đình trả lời.
Lâm Nguyên đôi mắt lập tức sáng lên tới, "Cảm giác thật tốt.
"
Bằng không cậu phải thiếu nợ tiền thuốc men và sẽ bị đưa tới Cục Cảnh Sát.
Thời điểm Lâm Nguyên cười rộ lên , mi mắt cong cong, gương mặt lộ ra một cái lúm đồng tiền, rất ngoan ngoãn.
Trái tim được mệnh danh là sắt đá lập tức mềm ra, Viêm Đình thấp giọng nói: "Em còn muốn ăn cái gì, tôi cho người đi mua.
"
Lâm Nguyên nhíu mày, ghét bỏ nói: "Để Từ Đàm An đi mua a?"
"Em không thích hắn?" Viêm Đình không có nửa điểm tức giận, thậm chí còn cong môi lên, giống như đang có tâm trạng tốt.
"Không có a.
" Lâm Nguyên lắc đầu, không giải thích được.
Có một số việc, chính cậu biết là được, không cần thiết nói cho người khác.
Thuốc chống viêm và thuốc giảm đau tiêm vào cơ thể trước đó đều có tác dụng gây ngủ, Lâm Nguyên cùng Viêm Đình nói một vài câu rồi trực tiếp dựa vào giường ngủ.
Một giấc này,cậu đã không thể thức dậy một cách tự nhiên.
Mà bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Lâm Nguyên ngủ đến mơ mơ màng màng, không quá chú ý tới điện thoại báo nhắc nhở, đã ấn xuống tiếp điện thoại.
Ngay sau đó, một giọng nói vui mừng vang lên từ ống nghe, "Ca ca, em là Tiểu Kỳ a.
Anh đã thật lâu không về nhà, ngày mai là sinh nhật ba,anh có muốn về không ?"
Lâm Nguyên đột nhiên bừng tỉnh lại , mở miệng theo bản năng muốn nói không đi, lời nói đến bên miệng lại đổi lời, "Phải về.
"
Còn có thể chờ đầu bên kia tiếp tục nói chuyện, cậu đã treo điện thoại.
Lâm Nguyên từ trên giường ngồi dậy, lắc đầu,lỗ tai ong ong muốn chết.
Cho đến khi màn hình điện thoại tối sầm, không biết Lâm Kỳ đang vui vì điều gì.
Bất quá, cũng thật nên vui vẻ.
Khi mẹ cậu ta gả vào nhà họ Lâm, Lâm Kỳ