Phòng bệnh của Viêm lão gia ở rất rộng rãi, là một phòng có hai gian bên trong là phòng bệnh, bên ngoài là phòng khách nhỏ.
Trong phòng bệnh, lão gia tử đã ngủ.
Trên ghế sô pha trong phòng khách nhỏ, Lâm Nguyên uể oải ngồi.
Phải đến khi đầu gối va chạm mạnh, mới nhận ra rằng hành động xoạc chân của mình là quá táo bạo và không phù hợp với tư thế ngồi của một người phụ nữ.
Lâm Nguyên bình tĩnh để hai chân lại, còn cố ý thẳng bụng, ôn tồn nói: "Tôi đang mang thai, ngồi thế này thoải mái hơn."
Nghe vậy, lời nói gai góc của Hứa Mính Y nghẹn lại trong cổ họng, đối phương đang mang đứa con của con mình nên khi nói ra vậy thì có vẻ chanh chua.
Sắc mặt thay đổi, Hứa Mính Y lạnh lùng nói: "Cô nói cô mang thai con của con trai tôi, cô có bằng chứng gì?Với con mắt con trai tôi, không phải bất cứ con chó mèo nào cũng nhìn trúng."
Miệng thì cứng rắn nhưng lòng thì trống rỗng.
Cô gái trước mặt thật sự rất đẹp, cho dù tóc và mũ che gần hết khuôn mặt vẫn không che được vẻ đẹp trẻ trung của cô ấy, nhìn vào liền thấy thương hoa tiết ngọc.
Dưới lớp áo rộng, dù đang mang thai eo của cô vẫn thon thả, chỉ có bụng là phình ra, những bộ phận khác đều trắng nõn gầy guộc, ngoại trừ bộ ngực có vẻ hơi xẹp lép.
Hứa Mính Y đánh giá cậu lại không chút nghi ngờ.
Dáng người gầy quá, ngực cũng bình thường.
Ngoài ra, giọng nói có vẻ hơi thô.
watTpad Kanya_2004
Lâm Nguyên vốn dĩ muốn tiếp tục giả vờ là người câm, nhưng mà không nói chuyện phiền phức quá, còn nghẹn đến phát bực .
Dù sao bụng bầu là thật, người bình thường cũng không thể cho rằng đại nam nhân sẽ mang thai.
Cậu chỉ dứt khoát bỏ hết can đảm vào, cố ý lên giọng trước khi nói, cố gắng làm cho giọng yếu hơn "Tôi không giữ bằng chứng, bà có thể gọi con trai của bà đến và hỏi.
Chỉ là con trai bà sẽ như thế nào khi chuyện này lộ ra.....!"
Câu nói kế tiếp, Lâm Nguyên không dám nói thẳng.
Viêm Đình người đang ngồi bên cạnh, ánh mắt sâu dừng ở trên người cậu , gần như chọc thủng mấy lỗ trên cơ thể cậu.
Là một người mẹ, Hứa Mính Y hiểu rất rõ về con trai mình.Nó rất khó chịu khi nghe những đánh giá của người khác, nhưng những gì cô ta nói đều là sự thật và bà cũng không có gì để phản bác.
Chỉ có thể nghẹn một bụng lửa, mặt tối sầm nói: "Con trai tôi không ở trong nước, tôi không cần nó chứng minh.
Tôi tin tưởng vào y học hơn."
"Tôi không đồng ý." Lâm Nguyên kéo quần áo che bụng tỏ thái độ bảo vệ, đầy khí chất phản bác: "Đi xét nghiệm ADN trong thời kỳ phôi thai đang phát triển là không tốt.
Nếu để lại di chứng, bà có thể trả cho tôi một đứa con khỏe mạnh được không? "
Vừa rồi, lần đầu tiên Hứa Mính Y nhìn thấy Lâm Nguyên, còn tưởng rằng cô là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, rất dễ khống chế.
Nhưng lúc này, giọng điệu kiên quyết và sắc bén của Lâm Nguyên khiến cô phải lật lại ấn tượng ban đầu.
Hứa Mính Y nhìn bụng của cậu, không dám nhiều lời.
Nếu nó thực sự là con ruột của con mình, thì đã đến đúng lúc.
Mặt khác, sinh linh mới có thể dùng để xung hỉ cho lão nhân gia, làm cho lão vui vẻ.
Mặt khác, cô cũng có thể nhân cơ hội này khiến Viêm Đình hoàn toàn mất đi lòng tin của lão gia tử mà đánh bại hắn.
Chỉ trong vài phút, Hứa Mính Y đã hiểu ra tầm quan trọng của nó.
Tận lực kìm nén sự tức giận trong lòng và giả làm một quý phu nhân nhà giàu ôn hòa hiền lành.
Không nghĩ tới mọi suy nghĩ của bà, Lâm Nguyên đã sớm rõ ràng.Lại còn có đào một cái hố to, chờ bà chạy tới nhảy xuống.
Viêm thị có một gia nghiệp lớn và cần một hậu đại để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Thấy cậu nói năng hùng hổ như vậy, mẹ của Viêm Lang không khỏi tức giận, bà như đang nuốt hận vì đứa con trong bụng cậu, đột nhiên cảm thấy cho dù là người đàn ông nào ở bên nhau với Viêm Lang cũng sẽ đáng buồn.
Không chừng, sẽ bị vị Hứa nữ sĩ này châm chọc cùng chèn ép là con vịt không đẻ trứng.
Nối dõi tông đường, thật sự quan trọng như vậy ?
Lâm Nguyên rất muốn chẻ đầu vị Hứa nữ sĩ quậy đống bả dậu trong đó.
Nhưng không phải bây giờ, con mồi vẫn chưa rơi vào bẫy.
Lâm Nguyên cùng Hứa Mính Y cậu một lời tôi một lời đánh Thái Cực, về chuyện xét nghiệm ADN thai nhi, ai cũng không nhượng bộ.
Bên cạnh, Viêm Đình im lặng lắng nghe, cảm giác nón xanh trên đầu chính mình muốn chọc thủng trần nhà luôn rồi.
Đồng cỏ trên đầu phi thường tươi tốt, nuôi một đàn cừu cùng gia súc cũng không thành vấn đề.
Càng nghiêm trọng hơn là đứa nhỏ có vẻ rất vui khi cắm cho hắn một chiếc sừng , lời nói của cậu toàn là diễn, nhưng nói rất tự tin và chắc chắn.
Viêm Đình cảm thấy trong lòng mình sắp không kìm nén được cơn thịnh nộ, nội tâm đen tối trong lòng cũng sắp khuấy động.
Hắn không thể không muốn nhốt đứa nhỏ lại, tra tấn và bắt cậu phải nói tên cha đứa trẻ ngàn lần.
Nếu không nói, vậy làm tới khi cậu nói ra sự thật.
Viêm Đình nghĩ về điều đó, đã bắt đầu phác họa trong đầu hình ảnh Lâm Nguyên quần áo lộn xộn, bị trói trên giường với cái bụng lớn và bị dây xiềng xích quấn quanh đôi chân mảnh mai của cậu
Nếu không phân tán lực chú ý chính mình, Viêm Đình sợ rằng không kiềm chế được tính chiếm hữu của mình sẽ phá hủy ngay kế hoạch của tiểu gia hỏa.
Mặc dù hắn không nghĩ rằng kế hoạch này cần phải thực hiện, nhưng nếu Nguyên Nguyên chơi vui vẻ, hắn sẽ dung túng cho cậu chơi.
Có điều gì quan trọng hơn là làm cho đứa nhỏ của hắn vui vẻ không?
Không có!
Hứa Mính Y đưa ra rất nhiều gợi ý về việc xác định ADN của thai nhi, thậm chí còn cam đoan đứa con trong bụng sẽ không gặp vấn đề gì.
Từ đầu đến cuối, Lâm Nguyên chỉ có hai chữ "Không được."
watt.pad Kanya_2004
"Nếu không làm xét nghiệm quan hệ cha con, sao có thể chắc chắn đó là hạt giống của con trai tôi ?" Hứa Mính Y hết lần này đến lần khác bị cự tuyệt, lửa giận trong lòng như lửa bùng cháy, bùng cháy dữ dội, tức giận đập ghế sô pha.
"Không làm giám định liền lăn cho ta!"
"Lăn thì lăn không được, tôi lại không phải trái bóng." Lâm Nguyên đứng dậy, thích ý mà duỗi người "Không muốn thừa nhận đây là con cháu Viêm gia, thì hiện tại truyền thông giải trí phát triển như vậy, nhiều phóng viên phải sẵn sàng đưa tin tình huống này của tôi."
Nói xong, Lâm Nguyên xoay người rời đi, dứt khoát lưu loát không hề dây dưa.
"Đứng lại!" Hứa Mính Y rốt cuộc không nhịn được nữa , xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa , tức giận gầm nhẹ: "Cô muốn bao nhiêu tiền, nói cái giá đi."
Lâm Nguyên dường như đang chờ đợi giờ phút này, không chút do dự xoay người, giơ ra năm ngón tay, "năm ngàn vạn."
*Một tỷ bảy trăm hai mươi một triệu bảy trăm tám mươi nghìn năm trăm bốn mươi ba đồng
1,721,780,543
"Cô nghĩ mình mang cục vàng hay gì vậy? Năm nghìn vạn ..." Hứa Mính Y tức giận đến bật cười, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nếu người này là tới đòi tiền, mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều.
"Một ngàn vạn, thêm nữa cũng không có?"
*Ba trăm bốn mươi tư triệu ba trăm năm mươi sáu nghìn một trăm linh chín đồng
344,356,109
Oa......!Kẻ có tiền chính là hào phóng như