Lâm Nguyên cảm thấy Viêm Đình rất giỏi tự tát vào mặt mình, mỗi khi đưa ra quyết định và sắp xếp cái gì đó, thì sẽ tự mình lật đổ nó.
Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, thì con người này nói chuyện không giữ lời chút nào.
Bụng phồng lên độ cung quá lớn, Lâm Nguyên không thể ngồi xổm xuống do dự mà không tình nguyện ngồi ở mép giường.
Sau khi ngồi xuống, cậu biệt nữu di chuyển đến vị trí cách xa Viêm Đình cúi đầu, bĩu môi rầu rĩ không vui.
Ánh nắng ban mai nhàn nhạt rơi trên chiếc cổ trắng nõn gầy guộc của cậu, lộ ra làn da trắng như tuyết, mái tóc đen mềm mại che phủ, tạo nên ranh giới rõ ràng.
Điều này đánh vào thị giác một cách to lớn, đôi mắt Viêm Đình đen láy lướt qua vài sắc màu dâm mỹ, bị câu đến bốc cháy trong lồng ngực kích động nóng rực.
Nhưng trên gương mặt của người đàn ông ấy lạnh lùng, giống như một lớp sương giá đọng trên lá vào một buổi sáng mùa đông, mặt trời mọc lên rồi tuyết tan thành sương mù.
Viêm Đình muốn giải thích rằng đây không phải ý định của mình để cậu đi học vào lúc này, mà là một quyết định ngu ngốc của Tần Miện trong lúc hắn hôn mê.
Nếu lúc đó hắn có ý thức thì đã không bao giờ đồng ý.
Nhưng vô luận như thế nào, hết thảy đều là do hắn không công bố với người khác rằng đứa nhỏ này là người trong lòng của mình mà không ai cũng có thể chạm vào.
Trốn tránh trách nhiệm thực sự không phải là hành vi của đàn ông, hầu kết Viêm Đình lăn lộn vài lần nhưng cũng không giải thích gì cả.
Vết thương trên lưng vừa mới được thay xong, vẫn còn rõ ràng cảm giác đau đớn, Viêm Đình mới vừa nâng cánh tay lên nhưng không may bị kéo cơ, đau đến kêu lên một tiếng.
Lâm Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị sắc mặt tái nhợt hốc hác đập vào, lập tức hoảng sợ "Đừng nhúc nhích, lên giường đi.
Đã bị thành ra như vậy còn không chịu nghĩ ngơi, so với em anh mới là người không nghe lời nhất"
Trong lòng cậu biết yêu cầu đi học trở lại của mình là hành vi rất không nghe lời, nhưng nhất thời sốt ruột vội vàng mở miệng nói ra.
Nhìn thấy cậu nhóc hoảng sợ chạy tới đỡ mình, vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt trắng bệch, Viêm Đình cảm thấy lưng không đau chút nào, chỉ muốn ôm cậu vào lòng mà xoa xoa.
Lâm Nguyên đương nhiên là sẽ không đồng ý, hét lên và bắt Viêm Đình nằm trên giường, thậm chí còn kéo chăn bông để đắp cho hắn, một bộ dáng baba hung dữ mà răn dạy không cho hắn lộn xộn.
Miệng vết thương ở phía sau lưng, nên chỉ có thể nằm sấp mới không chạm vào vùng bị thương, nhưng tư thế này rất xấu hổ.
Viêm Đình cảm thấy rằng mình đã biến thành một con cá bị đặt trên tấm thớt hoặc là như một con chó nằm trên mặt đất phơi nắng, điều này thực sự làm hỏng hình tượng của hắn.
Lòng tự trọng của hắn rất lớn, làm sao mà chấp nhận kiểu nằm này, trước đây cũng là cố gắng ngủ nghiêng càng nhiều càng tốt.
Lúc này, đứa nhỏ rất hung dữ để lộ ra móng vuốt nhỏ bé sắc bén, như thể hắn dám không nghe lời thì sẽ giết chết hắn.
Trên môi nở nụ cười, Viêm Đình miễn cưỡng thỏa hiệp nằm ườn ở trên giường như một cái bánh lớn, không hề lộn xộn.
Lâm Nguyên hài lòng, cậu co lên đôi chân đã trở nên không linh hoạt của mình trong kỳ trung kỳ mang thai, nhân tiện cúi mắt vén tóc người đàn ông, nhân cơ hội trả thù cho hành vi sờ đầu cậu trước đây.
Trước khi Viêm Đình nâng lên mi mắt mỏng nhìn sang, Lâm Nguyên đứng dậy chậm rãi nói: "Anh chờ chính mình suy nghĩ lại, em sẽ ra ngoài đi dạo."
Cậu nói xong chắp tay sau lưng, thần sắc như cũ lắc lư rời đi.
Khi cậu rời khỏi phòng bệnh, cái đuôi của Lâm Nguyên rũ xuống, giống như một chú cún con đang ủ rũ.
Dù cho là trên hành lang bệnh viện có rất nhiều bác sĩ và y tá theo dõi và đi lại, nhưng Viêm Đình cũng không sợ cậu đi lạc.
Nói đến chuyện đi học, Viêm Đình cảm thấy mình nổi cơn tanh bành nhưng không đồng ý chính là không đồng ý.
Nhưng hắn không thể không nhận ra đứa nhỏ ủy khuất, cái miệng mếu máo những động tác cau có như những mũi kim đâm vào tim hắn, nhói đau.
Viêm Đình nằm trên giường suy nghĩ, khi đứa nhỏ đi dạo trở lại nhất định phải kìm lại sự tức giận của mình và thảo luận lại.
Lúc trước, khi cáu kỉnh Lâm Nguyên sẽ chạy ra ngoài vài tiếng đồng hồ.
Lần đầu tiên, hôm nay cậu lại điều chỉnh cảm xúc rất nhanh.
Mới nữa tiếng cậu đã quay lại.
Hơn nữa, cái đuôi rũ xuống lúc nãy đã được nâng lên cao, đôi mắt ẩm ướt nhấp nháy có vẻ đang có tâm trạng tốt.
Cậu che chở bụng chính mình, tung tăng nhảy nhót mà cọ đến mép giường, vui vẻ mà ngã thân thể vào trên người Viêm Đình , tựa đầu vào bắp đùi rắn chắc của hắn nhẹ giọng nói: "Em vừa mới phát hiện ra một chuyện."
Khóe miệng Viêm Đình giật giật chăm chú lắng nghe, còn nghĩ rằng cậu sẽ hung dữ như trước đây, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn và sẽ nói lời ngọt ngào.
Ví dụ như, em phát hiện ra rằng mình vẫn thích anh rất nhiều, vì quá thích anh, em miễn cưỡng hứa với anh là không đi học.
Lâm Nguyên mở miệng nói một câu, Viêm Đình mới phát hiện là chính mình suy nghĩ quá nhiều.
"Vừa rồi em nhìn thấy một y tá có cái bụng to.
Bụng của cô ấy đã rất lớn rồi, mà còn đang làm việc trong bệnh viện." Lâm Nguyên lẩm bẩm, chớp chớp mắt nhìn Viêm Đình đôi mắt màu hổ phách sáng ngời, như đang thầm nói vậy, anh hiểu không?
Tất nhiên Viêm Đình hiểu và cảm thấy có chút buồn cười.
Trí thông minh của đứa nhỏ được dùng ở chỗ này, ngạo khí hất cằm giống như một con mèo con kiêu ngạo, vô hình cái đuôi phía sau cũng giương cao, chờ được tán thưởng.
Khi nói đến việc nuông chiều Lâm Nguyên Viêm Đình chưa bao giờ keo kiệt.
Hắn ngồi dậy, nhéo tai cậu, chậm rãi nói: "Em vẫn còn muốn đi học ?"
Lâm Nguyên nhanh chóng gật đầu như một con mèo chiêu tài "Vâng, vâng!"
"Làm việc gì cũng phải có đầu và có cuối.
Dù đứa bé chưa chào đời nhưng em vẫn hiểu điều đó.
Là một người ba, em phải có trách nhiệm làm tấm gương tốt cho con." Lâm Nguyên đứng lên nói, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, nói một cách ba hoa chích choè.
Nếu Viêm Đình không đồng ý, cậu cũng có thể tiếp tục trò chuyện trong nửa giờ về việc này.
Viêm Đình nghe xong lời này không có trả lời, đôi môi mỏng khẽ mím lại, phác họa một đường vòng cung lạnh lùng.
Lâm Nguyên chột dạ nhìn lén, không thể phân biệt được hắn đang vui hay không vui.
Nhất thời không dám huyên thuyên nữa.
Trong phòng an tĩnh lại, ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng lá xào xạc.
Y tá đến đưa thuốc khẽ gõ cửa phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
"Mời vào."
Giọng nói trầm thấp của Viêm Đình vang lên, cô y tá đẩy cửa vào.
Lâm Nguyên vốn đang âm thầm tổ chức ngữ vựng trong lòng, nhìn thấy người tới hai mắt sáng lên như ngọn nến thắp sáng.
Người vừa bước vào là cô y tá mà cậu đã nhắc đến vài phút trước, người này vẫn đang làm việc trong khi đang mang thai.
Cô y tá bụng rất lớn, thai nhi đã được tám tháng.
Cô bước tới, đặt những viên thuốc đã chuẩn bị sẵn cho bệnh nhân trên bàn đầu giường, Lâm Nguyên đứng sau lưng y tá nháy mắt với Viêm Đình.
Hai cánh môi ướt át mấp máy trông rất kích động.
Lúc y tá quay lại, Lâm Nguyên vòng tay ra sau lưng cười hiền lành, tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Đứa nhỏ đã nỗ lực như thế, Viêm Đình cũng không đành lòng dập đi sự nhiệt tình đấy, cuối cùng vẫn là đồng ý cho cậu tiếp tục đi học.
Nhưng có hai yêu cầu được đặt ra, một là dù có chuyện gì xảy ra hay một khi có triệu chứng khó chịu phải gọi điện càng sớm càng tốt.
Thứ hai là không thể ở trong ký túc xá của trường, hàng ngày có lái xe đưa đón, tối trở về bệnh viện ngủ.
Về vấn đề này, Lâm Nguyên cũng không có phản đối mà vui vẻ đồng ý.
Ngay cả khi Viêm Đình không yêu cầu, cậu cũng không muốn sống một mình trong ký túc xá, ngủ trong vòng tay của bạn trai sẽ thoải mái hơn.
Lâm Nguyên đối với việc đi học có loại khát khao, trong nửa tháng qua thứ chiếm hết suy nghĩ của cậu mỗi ngày chính là lo lắng cho sự an toàn của Viêm