Hai năm trở lại đây, trên địa bàn thành phố cấm đốt pháo hoa pháo trúc, không khí Tết Nguyên Đán cũng vơi đi nhiều.Về đến nhà cũng đã gần trưa, Lâm Nguyên vừa bước qua cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, chạy lon ton vào bếp trước khi cởi áo khoác.
Bảo mẫu đang chuẩn bị bữa trưa.
Món canh gà đang sôi sùng sục trên ngọn lửa, vài con hải sâm to hơn ngón tay cái đang quay cuồng trong đó.
Kể từ khi Lâm Nguyên mang thai, tất cả các thực đơn nấu ăn đều được Viêm Đình đi dò hỏi bác sĩ, lại dùng nhiều tiền từ các nơi mua tới.
Không kìm được lòng tham, Lâm Nguyên lợi dụng lúc bảo mẫu không chú ý đang rửa rau, cầm thìa lên và lén nếm thử món canh, rất ngon và đậm đà, nhưng lại thiếu một chút muối.
Lâm Nguyên nhìn xung quanh trên bục tráng men và lôi lọ muối từ trong góc ra, vừa định cho nó vào súp thì bà vú kêu lên: "Nguyên thiếu gia, đừng !"
Lâm Nguyên sửng sốt, bối rối nhìn qua "Mùi vị quá nhạt nhẽo."
"Ăn nhạt cũng tốt, dễ dàng tiêu hóa cũng không bị cao huyết áp.Nguyên thiếu gia, cậu trước đi ra ngoài, cơm trưa sẽ nhanh chóng xong ." Bảo mẫu thật cẩn thận mà lấy đi lọ muối trong tay cậu "Trong phòng bếp quá nguy hiểm, lỡ bị va chạm tôi sẽ phải thất nghiệp."
Thật vất vả tìm công việc tiền lương cao, việc lại nhẹ nhàng, bà một chút cũng không muốn thất nghiệp, hận không thể đặt Lâm Nguyên lên để cúng vái, cầu xin cậu đừng ở chỗ này nữa.
"Được." Lâm Nguyên cũng không muốn bà khó xử, xoay người đi ra ngoài.
Đi tới cửa, còn quay đầu lại trông mong mà bổ sung một câu "Canh nhiều muối một chút, nhạt quá uống không ngon."
Bảo mẫu vội không ngừng gật gật đầu, cười hì hì tiễn đi tiểu tổ tông của căn biệt thự , tay mắt lanh lẹ đem bình muối giấu đi, giấu nơi mà lỡ chút nữa Lâm Nguyên lại vào tìm không ra, lúc này mới yên tâm mà tiếp tục rửa rau.
Cơm tất niên thường là vào buổi tối, cơm trưa sẽ tương đối đơn giản.
Lâm Nguyên mới vừa ngồi vào bàn, Viêm Đình liền đem một chén canh gà đặt ở trước mặt cậu, còn cẩn thận mà dặn dò uống chậm một chút.
Lâm Nguyên cầm lấy cái muỗng nếm nếm.
Ây, mùi vị nhạt, căn bản là không thêm nhiều muối, mỹ vị suy giảm.
Trong lòng ghét bỏ, nhưng vẫn là một muỗng lại một muỗng uống xong rồi.
Cơm trưa qua đi, liền nhàn nhã.
Lâm Nguyên ở trong sân đi một vòng, mới trở lại phòng ngủ, chuẩn bị ngủ trưa.
Vừa bò lên giường, bỗng nghe thấy tiếng huyên náo từ dưới lầu, cứ như có khách đến.
Từ khi dọn vào biệt thự này, Lâm Nguyên không thấy có người ra vào ở đây.
Nơi ở của Viêm Đình dường như cấm người khác xâm phạm.
Thỉnh thoảng, có trợ lý đến giao tài liệu,phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong phòng khách.
Sau khi nghe một lúc, tiếng ồn vẫn còn đó.
Nhưng nó quá xa để nghe rõ ràng.
Lâm Nguyên đứng dậy khỏi giường và bước ra khỏi phòng ngủ với chiếc áo khoác trên người.
Cậu không trực tiếp đi xuống lầu, mà dựa vào lan can góc cầu thang, cúi nửa cái thân nhìn xuống dưới.
Tiếng động từ cửa đi vào, Lâm Nguyên tò mò nhìn sang, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là những mảnh sứ trắng trên sàn nhà, trên những mảnh vỡ còn có hoa văn màu xanh lam.
Hình như chiếc bình lớn bên cạnh tủ giày đã bị đánh rơi.
Thứ đó cao hơn một mét, được Lâm Nguyên mua ở chợ hoa và chim với giá 50 nhân dân tệ.
Trong căn nhà trị giá hơn mười triệu nhân dân tệ này, đồ trang trí cũng hơn ba triệu nhân dân tệ, làm nó lạc lõng không hợp nhau.
Nhưng Lâm Nguyên thích nó, vì vậy Viêm Đình đã tùy cậu.
Thật không ngờ, chiếc bình lớn năm mươi nhân dân tệ vẫn không qua khỏi ngày cuối cùng của năm nay.
Lâm Nguyên quay người chạy xuống lầu sau khi nhìn thấy đó là chiếc bình cậu đã mua.
Ở cửa ra vào, trên đất là đống hỗn độn, Tần Miện đang dựa vào tủ giày hút thuốc.
Chạy quá nhanh, Lâm Nguyên không kịp dừng lại và bị nghẹt thở.
Sau khi ho nhẹ hai tiếng, Viêm Đình đưa tay lên che miệng và mũi của Lâm Nguyên, ôm cậu vào lòng, lạnh lùng liếc nhìn Tần Miện.
Tần Miên nhanh chóng ném nửa điếu thuốc còn lại xuống sàn dậm mạnh, hối lỗi nói: "Tôi nghiện, không thể kìm lại được."
Chất nicotin trong thuốc lá có tác dụng làm tê liệt ở một mức độ nào đó.
Tần Miện đơn giản là nghiện, mỗi ngày hai mươi bốn giờ, ngoài ngủ, ngay cả khi ăn cũng không bao giờ bỏ thuốc lá.
Viêm Đình bế Lâm Nguyên lên, sải bước khỏi khói, đi đến phòng khách tương đối thông thoáng.
Vừa rồi cánh cửa vẫn để mở, gió lạnh tràn vào phòng nhanh chóng làm tan đi mùi khói.
Sau khi đứng ở cửa mấy phút, Tần Miện xoay người đi vào phòng khách sau khi mùi đã tan hết.
"Tôi xin lỗi, đã làm vỡ cái bình.
Viêm Đình nói rằng cậu mua nó, bao nhiêu tiền để tôi đưa lại" Tần Miện từ trong bóp lấy tiền ra vừa mở cái được thấy đầu tiên là ảnh chụp Chu Tử Mặc.
Tần Miện do dự vài giây, rút tấm ảnh ra, xé vài cái ném vào thùng rác.
Viêm Đình và Lâm Nguyên nhìn nhau, cả hai đều không nói chiếc bình vỡ giá bao nhiêu.
Ngày cuối năm, có gia đình vui, có gia đình buồn.
Đã lâu không nghe chuyện của Tần Miện và Chu Tử Mặc, Lâm Nguyên còn nghĩ bọn họ đã làm lành.
Mà bây giờ, mọi thứ dường như không phải như vậy.
"Này, sao không nói chuyện?" Tần Miện tưởng Lâm Nguyên khách sáo, vì ngại nên không đòi bồi thường, dù sao cũng là bằng hữu, cho nên chủ động đưa năm trăm tệ qua.
"Có vẻ như nó không đủ, nếu không tôi ghi cho cậu cái chi phiếu đi."
Theo thẩm mỹ và sở thích trước đây của Viêm Đình, cái bình lớn này có lẽ là từ một cuộc đấu giá nào đó, ít nhất cũng phải mười mấy vạn, thậm chí có thể là trăm vạn.
Tần Miện sờ sờ khắp người hồi lâu, mới phát hiện không có mang theo sổ chi phiếu.
Dứt khoát lấy từ trong ví ra một chiếc thẻ ngân hàng "Bằng không, chiếc bình là bao nhiêu, cậu có thể tự lấy."
Lâm Nguyên không tiếp, chậm rãi nói: "Năm mươi."
"Ồ, 50 vạn." Tần Miên cảm thấy có chút đau, hối hận vừa rồi chính mình không có mắt.Nhiều tiền thế này , trước kia thì chưa bao giờ cảm thấy nhiều, lúc củng người khác đi uống rượu, cả đêm có thể mất cả triệu đồng trong một đêm.
Nhưng gần đây những người nhà họ Tần kia đều tìm phiền phức cho hắn, Tần Miện đều phải đem tiền lấy ra giải quyết.
"50 tệ." Lâm Nguyên bổ sung một câu.
Tần Miện tay cầm thẻ ngân hàng run run, khó có thể tin tâm tình phức tạp.
Môi run run hồi lâu, cuối cùng nghẹn ra mấy chữ "Thật tốt."
Trong biệt thự này, chỉ sợ một hộp khăn giấy đã 50 tệ.
Viêm Đình thực sự rất chiều chuộng người kia.
Chiếc bình trị giá năm mươi tệ được đặt ở cửa, mọi người có thể nhìn thấy nó ngay khi đến ...
Lâm Nguyên cảm thấy Tần Miện nhất định phải có chuyện muốn nói chuyện với Viêm Đình nên lúc này mới đến, ngồi ở phòng khách hồi lâu, cậu ngáp một cái nói mình buồn ngủ muốn trở về phòng đi ngủ.
Cậu vừa đứng dậy thì bị Tần Miện ngăn lại " Tôi ngủ với cậu được không?"
Trong phút chốc, vô số đao băng lạnh quấn quanh thân thể Tần Miện, gần như chém hắn thành tám khúc.
Trước khi bị ánh mắt lạnh lùng của Viêm Đình hành quyết, Tần Miện vội vàng đổi lời với đôi môi run rẩy "Không phải, ý tôi là, lát nữa cậu mới ngủ được không, tôi có chuyện muốn nói."
Lâm Nguyên một đầu dấu chấm hỏi, ánh mắt nghi ngờ.
Tần Miện lại tiếp tục nói: "Tìm một nơi riêng tư, hai chúng ta nói chuyện."
Lâm Nguyên và Tần Miện lần lượt vào phòng làm việc trên tầng hai trước khi Viêm Đình nổi khùng ngay tại chỗ và dùng chổi đánh đập người.
Lâm Nguyên nặng đến mức không thể đứng được lâu.
Sau khi vào phòng, cậu nép vào chiếc ghế sô pha nhỏ mà Viêm Đình đã chuẩn bị cho cậu từ trước.
Ghế sô pha nhỏ hình vỏ trứng chắn gió ba phía, khi có người trèo vào rất ấm áp.
Lâm Nguyên sau khi ngồi xuống có thể dựa vào, eo cũng sẽ không mỏi.
Đóng cửa phòng làm việc bằng tay trái, Tần Miện vòng qua ghế sô pha vỏ trứng, khoanh tay sờ cằm "Khá đẹp, khi về nhà tôi sẽ mua một cái."
Rốt cuộc, Lâm Nguyên thực sự thân quen với Chu Tử Mặc