Binh lính thì không thể thiếu tướng trong một ngày, tập đoàn không thể tồn tại mà không có thủ lĩnh trong một thời gian dài.
Viêm Đình ở cùng Lâm Nguyên trong bệnh viện một tuần, khi trở lại công ty văn phòng đã có một bàn giấy tờ cần ký.
Khi hắn vắng mặt, công ty được điều hành bởi các phó chủ tịch.
Nhưng đối với các dự án cốt lõi, Viêm Đình vẫn phải quyết định.
Vào cái đêm Lâm Nguyên sinh, bị xuất huyết nhiều đi một hồi quỷ môn quan, trường hợp vô cùng nguy hiểm.
Mặc dù tình hình được cải thiện từng ngày sau khi tỉnh dậy và không có biến chứng gì, Viêm Đình vẫn không yên tâm đem người về nhà.
Thay vào đó, hắn liên hệ với trung tâm ở cữ tốt nhất trong thành phố và đưa Lâm Nguyên và Tiểu Viêm Nhiên đến.
Có các bác sĩ và y tá chăm sóc cậu mọi lúc, Viêm Đình càng cảm thấy yên tâm.
Dược thiện Lâm Nguyên ăn hàng ngày đều do Viêm Đình đặc biệt cử đi mua, một xe tải nguyên liệu hảo hạng vận chuyển đến cá lăng, hải sâm, đông trùng hạ thảo đều được lựa chọn cẩn thận.
Bảo mẫu dậy sớm mỗi ngày bắt đầu chế biến các nguyên liệu, đun sôi trong vài giờ trên lửa nhỏ sau đó gửi đến bệnh viện trong hộp giữ nhiệt.
Buổi trưa, Viêm Đình có cuộc họp khẩn cấp ở công ty không kịp chạy về trung tâm ở cữ bồi Lâm Nguyên ăn cơm.
Lâm Nguyên vốn luôn không kén ăn, đột nhiên chán ăn một muỗng nhỏ canh củ sen hầm với đông trùng hạ thảo ở dưới khuấy đến lạnh, liền không uống nữa.
Bảo mẫu đang đợi bên cạnh thấy cậu biếng ăn, tưởng mình làm không đúng ý, vừa nói vừa dọn dẹp bát đĩa, nếu muốn ăn gì thì cứ nói, bà lập tức về nhà làm.
Năm nay đã có 45 tuổi, bảo mẫu qua đi cũng là sinh hoạt hài tử, biết này mới vừa sinh hài tử không lâu, mỗi ngày ăn chút đại bổ đồ ăn, ăn nhiều liền nị.
Bà năm nay bốn mươi lăm tuổi, bảo mẫu đã từng ở chung với trẻ nhỏ, biết cậu mới sinh con, ngày nào cũng ăn ít thức ăn bổ dưỡng, ăn nhiều cũng ngán.
Nghĩ nên dò hỏi, sẽ về nhà làm vài món ăn kèm ngon lành.
"Con không đói." Lâm Nguyên lắc đầu, lấy khăn giấy lau ngón tay ,dặn dò một câu: "Khi về, trên đường chú ý an toàn."
"Được rồi, thiếu gia ngài nghỉ ngơi thật tốt." Bảo mẫu thu dọn đồ ăn rời đi, vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, liền gọi điện thoại báo cáo với Viêm Đình rằng Lâm Nguyên chưa ăn mấy miếng của bữa trưa.
Sau khi bảo mẫu rời đi, Lâm Nguyên đứng bên cửa sổ một lúc hưởng thụ làn gió nhẹ một hồi.
Cơn buồn ngủ ập đến, vừa leo lên giường chăn bông còn chưa đắp, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Viêm Đình phong trần mệt mỏi đi đến, mang theo sự mát lạnh của đầu mùa xuân, trong tay còn xách theo một cái bánh kem phô mai nhỏ .
Lâm Nguyên ngồi quỳ ở mép giường, duỗi tay kéo chăn bông một hồi mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông vội vàng đi tới "Sao anh về rồi ?"
Ngay khi cậu nói xong, Viêm Đình đã ôm vào lòng, bao bọc cậu trong một luồng khí quen thuộc khiến cậu yên tâm.
"Anh không ở đây, em liền không ăn cơm đàng hoàng ?" Viêm Đình cởi áo khoác, lấy khăn sát trùng lau tay trước khi mở hộp bánh.
Lâm Nguyên cuộn tròn trong vòng tay hắn, nhìn chiếc bánh liếm miệng, lẩm bẩm: "Tại sao dì Trần lại cáo trạng với anh về một chuyện nhỏ như vậy?"
"Không nhỏ." Viêm Đình tự tay múc một miếng bánh nhỏ đưa tới miệng Lâm Nguyên, nhìn cậu cong mắt ăn một cách hài lòng, khóe miệng hắn cũng câu lên "Chỉ cần là chuyện của em, thì không gì là nhỏ cả.
Nếu không ăn uống đầy đủ thì làm sao cơ thể phục hồi tốt được? "
Lâm Nguyên cảm thấy Viêm Đình đút quá chậm, vươn tay nắm lấy chiếc bánh trong tay hắn, vùi đầu vào đó cắn một miếng thật to, mơ hồ than thở: "Ngày nào cũng ăn mấy cái đó, ngán quá, em muốn ăn lẩu.
"
"Hửm?" Viêm Đình nhướng mày, cười như không cười mà hỏi lại : "Em muốn ăn gì?
Lâm Nguyên nuốt cái bánh vào miệng, vừa mới chuẩn bị lặp lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt mang theo ý cười trên mặt của Viêm Đình ,trong lòng nhút nhát mà rụt rụt cổ, âm lượng càng thêm nhỏ, "Lẩu......"
"Hả?"
"Em không muốn ăn cái gì hết." Lâm Nguyên sợ bị đánh nên nhanh chóng thay đổi lời nói, vùi đầu nghiêm túc ăn bánh ngọt, trong miệng lẩm bẩm, thoạt nhìn chính là đang mắng người.
Mà người có thể bị mắng, Viêm Đình một chữ cũng không nghe rõ, cũng không thể làm gì được, vì vậy chỉ có thể giả vờ mình không nghe thấy.
Yêu cầu ăn lẩu này, nhất định là không thể thỏa mãn rồi.
Vết thương trên bụng lâu như vậy mới bắt đầu lành, đồ ăn cũng phải thanh đạm.
Chiếc bánh phô mai không lớn, Lâm Nguyên đã ăn xong nó trong thời gian ngắn.
Ăn xong, nhìn chiếc hộp rỗng trong tay, lòng tham ăn xao động còn muốn thêm mười cái nữa.
Lâm Nguyên cầm chiếc hộp rỗng trông mong mà nhìn Viêm Đình, hai con mắt to sáng ngời ánh sáng, ánh mắt dịu dàng giống như một chú mèo con đói khát vươn chân cầu xin chủ nhân.
Mà Viêm Đình chủ nhân này, một chút cũng không có vì thế mềm lòng, thập phần không có nhân tình lấy hộp bánh trống trơn ném vào thùng rác "Mỗi ngày chỉ có thể ăn một cái."
Ánh sáng sáng lên trong con ngươi nhanh chóng mờ đi, Lâm Nguyên cúi đầu thống khổ rên rỉ,