Lâm Nguyên không thích ồn ào, chỗ này nơi nào cũng có người.
Cũng không muốn nói chuyện với những người kinh doanh sặc mùi tiền, cậu luôn cảm thấy rằng họ đang nghĩ đến lợi ích đằng sau ngay cả những lời chúc mừng cũng hời hợt, họ luôn nhìn mình bằng những lời khen giả tạo, cả người cậu cảm thấy khó chịu.Ngay khi nghi thức đính hôn kết thúc, Lâm Nguyên đã chạy lên phòng trên lầu của khách sạn và chơi game một mình.
Căn phòng này là phòng mới của cậu và Viêm Đình tối nay.
Trang trí theo phong cách ngày đính hôn và bắt mắt.
Những cánh hoa hồng với những giọt sương được rải khắp nơi, ở trên thảm, trên chăn bông và thậm chí ở mọi ngóc ngách.
Có những quả bóng bay lơ lửng trên trần nhà, những dải ruy băng màu sắc và xoăn được buộc ở cuối quả bóng bay, đặc biệt là vị trí của đầu có một chữ hỉ lớn màu đỏ gắn trên đó.
Thổ đến mức tận cùng đó là triều.
Trái đất đến tột cùng là cháo.
Lâm Nguyên khoanh chân ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm chữ hỉ thật lâu, bĩu môi chán ghét.
Đôi mắt trong veo lại cong lên, sáng lấp lánh nở rộ vui sướng.
Xấu thì có một chút xấu , nó có vẻ hơi long trọng quá mức, bất quá......
Một chút vui sướng trong lòng dâng lên, Lâm Nguyên dùng tay chân bò tới, sờ lên vết cắt giấy màu đỏ, ngực nóng lên.
Rất dung tục, nhưng có đôi khi dung tục cũng không tệ lắm.
Lâm Nguyên trốn đi được nhưng Viêm Đình không thể trốn thoát.
Bình thường hắn có khuôn mặt lạnh lùng, đôi lông mày sắc nét và ánh mắt thờ ơ xa cách, thậm chí bạn bè cũng phải cẩn thận khi nói đùa, thì làm sao mà bỏ qua cơ hội chuốc rượu hắn.
Các giám đốc điều hành cấp cao của các công ty hợp tác với tập đoàn Viêm thị và cao tầng trong công ty lần lượt thay phiên nhau, giống như một cuộc chạy đua tiếp sức, nói lời chúc mừng với Viêm Đình bằng rượu, chúc một tiếng bạch đầu giai lão lại rót thêm một ly rượu.
Tất cả đều ở đây để gửi lời chúc phúc vào ngày đặc biệt này, Viêm Đình không thể không uống, hết ly này đến ly khác, đều ngẩng đầu lên uống hết một hơi, giống như uống nước lã vậy.
Tần Miện, người trước đây đã tự tiến cử mình là chủ lễ với tinh thần bừng bừng, từ lâu đã trốn trong góc xem trò vui, không có ý định giúp đỡ người anh em, thậm chí còn quay đầu thành một người bạn ác, háo hức muốn nhìn Viêm Đình khi say rượu, uống say phát điên xấu hình ảnh.
Viêm Đình luôn luôn rất kiềm chế, ngay cả Tần Miện người có quan hệ tốt nhất cũng chưa từng thấy hắn mất bình tĩnh, huống chi là những người khác.
Hôm nay, trong ngày vui mừng này, Viêm Đình thu liễm sự thờ ơ và xa cách giống như từ trên đỉnh núi phủ tuyết rơi xuống, bắt được pháo hoa, độ quyến rũ tăng lên rất nhiều, khóe miệng cong lên chưa bao giờ xụ xuống.
Hắn thực sự rất hạnh phúc, thậm chí bị chuốc rượu cũng không có bất kỳ sự mất kiên nhẫn nào, cụng ly hết người này đến người khác, vui vẻ nhận lời chúc phúc.
Mỗi khi nghe lời khen Lâm Nguyên, nụ cười trên miệng Viêm Đình càng lộ rõ, đôi mày sâu thẳm luôn lộ ra vẻ tự hào không thể che giấu.
Lâm Nguyên không chỉ là đứa bé mà hắn ôm trong tay, mà còn là niềm tự hào nhỏ bé mà hắn nuôi trong tim.
Tất cả chỉ có thể khen ngợi, không được phép chửi bới.
Ai dám nói một lời sẽ bị lôi ra dùng gậy đánh cho đến chết.
Viêm Đình uống rất nhiều rượu, nhưng vai và lưng mặc tây trang vẫn thẳng tắp, một chút vẻ say rượu đều không có.
Không phải trước đó Tần Miện đã nếm thử thứ hắn uống đúng là rượu, nếu không sẽ nghi ngờ đã bị thay thế bằng nước lọc.
Tần Miện xem náo nhiệt không thành, ngượng ngùng mà đem camera chuẩn bị chụp lén trả lại cho người quay phim, còn không quên toái toái niệm phun tào Viêm Đình chính là cái thùng rượu, dù có uống bao nhiêu cũng không say.
Mới vừa nói xong lời này, Viêm Đình liền say.
Lại còn say đến không nhẹ, say đến mức không thể chống bàn.
Hắn từ trước đến nay mắt sáng như ngọn đuốc, đôi mắt không thiếu sắc bén như là có một tầng sương mù, hai mắt mờ mịt, nhếch môi cười vuốt ve nhẫn trên tay.
Thấy vậy, những người đó cất giấu ý xấu không dám tiếp tục rót rượu cho hắn uống lập tức dừng lại, không thể rót đến bất tỉnh, không thì đêm nay lại để cho vị kia phòng không gối chiếc.
Nếu là như vậy, e rằng Viêm tổng khi tỉnh táo sẽ làm khó từng người một.
Lão gia tử hôm nay cũng đặc biệt cao hứng, ngồi trên xe lăn điện ôm cháu ngoan nho nhỏ, đi khoe với bạn bè khắp nơi, vui tươi hớn hở.
Trạng thái suy sụp đầy tang thương khi nhập viện trước đây đã biến mất, thay vào đó là một làn gió xuân.
Viêm Nhiên tuy mới hơn năm tháng nhưng hoàn toàn không không sợ người lạ, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ông nội, tiểu béo trong tay đang cầm một cây gặm nhấm, hai con mắt to tròn như baba nhanh như chớp mà chuyển động, tò mò mà khắp nơi nhìn xung quanh.
Một đứa trẻ ngoan như vậy được thế hệ trước thích đến mức vừa trêu ghẹo đứa trẻ vừa lén quyết định về nhà kêu con mình nhanh sinh vài đứa nhỏ đến lúc đó ẵm tới cho mọi người khen ngợi.
Khi còn trẻ, họ đều là những con sư tử quát tháo trong giới kinh doanh.
Khi về hưu, thái độ bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng trong một số việc vẫn phân cao thấp như cũ .
Viêm Nhiên được lão gia tử chăm sóc, để hai ba vui vẻ thoải mái.
Lâm Nguyên đang nhàn nhã chơi game trong phòng, đột nhiên có người gõ cửa.
Nghĩ rằng có người đến đây bắt mình vì tội lười biếng, Lâm Nguyên ném máy lên giường chạy nhanh qua mở cửa ra, liền thấy trợ lý Tôn Khinh đang đứng bên ngoài đỡ Viêm Đình.
"Viêm tổng uống say, giao cho cậu chăm sóc ."
Nghe vậy, Lâm Nguyên trong tiềm thức đỡ lấy Viêm Đình, há mồm muốn hỏi hắn tại sao uống nhiều như vậy, vừa nhấc đầu, phát hiện trợ lý Tôn Khinh đã chạy, hành vi cử chỉ vô cùng lảng tránh như là sợ hãi cậu hiểu lầm.
Lâm Nguyên kinh ngạc mà chớp chớp mắt, lòng nói thoạt nhìn cậu cũng không dọa người như vậy.
Viêm Đình say đến mức không thể đứng vững, toàn bộ sức nặng của cơ thể đều dồn lên trên người Lâm Nguyên.
Lại còn đặc biệt không thành thật, đầu chôn ở cổ cậu ủi không ngừng, cũng không biết ngửi cái gì.
"Này, anh say thật à?" Lâm Nguyên vỗ vỗ lưng người đàn ông, thấy hắn không có phản ứng gì đôi mắt hơi nhắm nghiền, cậu bất lực thở dài chịu đựng sự quấy rối không ngừng, khó khăn xoay người sang một bên, đỡ Viêm Đình vào phòng.
Khi bước qua ngưỡng cửa, Lâm Nguyên vừa mới đóng cửa lại, thì eo đột nhiên bị bắt.
Trong một giây tiếp theo, cả người cậu trực tiếp đập vào cánh cửa, đầu theo thói quen ngửa ra sau, thứ cậu đập vào không phải là cánh cửa gỗ vững chắc mà là lòng bàn tay dày và ấm của người đàn ông.
Viêm Đình áp cậu vào giữa ngực và cửa, cúi người sờ trán Lâm Nguyên, trầm giọng lẩm bẩm: "Bảo bối, hôm nay trông em thật đẹp."
Hắn uống không ít rượu, trong hơi thở nồng nặc mùi rượu, huân đến Lâm Nguyên cảm giác chính mình đã say.
Đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia sáng lấp lánh ý vị sáng ngời, tựa như ẩn chứa vô số vì sao.
Lâm