Ngôn Án ôm gà trống, ngẩng đầu nhìn Kỳ Duyên đi lên.
Bước chân hắn không nhanh không chậm. Bả vai rộng lớn như ngọn núi mây mù vấn vít, cao vời vợi, khiến người nhìn không rõ thực hư.
Xung quanh đều là nhà trệt thềm đá nông thôn bình thường mà hắn cứ như đang đi giữa tiên phủ.
Phút chốc, Ngôn Án cảm thấy mình như trở lại Tu Tiên giới, trước mắt là những tu sĩ đại năng tu vi đỉnh cao.
Gà trống trong lòng rục rịch, cô vội hoàn hồn, xoa xoa mặt mình, thầm nghĩ mình lại ngái ngủ quá rồi.
Ba năm, cô đã sớm chấp nhận sự thật mình đã xuyên không. Tu Tiên giới gì đó đã sớm không còn tồn tại nữa.
Ngôn Án lắc lắc đầu, ôm chặt gà trống, ba bước gộp làm hai bò lên tầng.
Trong phòng, bạn nhỏ Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc đã xuống giường, lấy bánh quy ra chờ gà trống.
Cô đặt gà trống ở bên cạnh hai đứa, vuốt vuốt lông nó: "Đây, hai đứa cho nó ăn đi, mẹ đi chợp mắt một lát." Nói xong liền trực tiếp đổ gục xuống giường lớn trong phòng.
Hai đứa bé gật gật đầu, cũng không để ý Ngôn Án, tập trung vào giống loài trước mặt này.
Ba năm nay, Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc cơ bản đều ở trong tiểu kết giới với Ngôn Án. Trong kết giới, ngoại trừ cá trong ao thì chưa từng thấy các loại động vật khác bao giờ.
Đây là lần đầu tiên hai bé được tiếp xúc với gà trống.
Hai bé liếc mắt nhìn nhau một cái, ngồi xổm xuống, đánh giá con gà trước mặt.
Con gà mập mạp to khoẻ này là loại gà trống đất thường thấy ở nông thôn, lông màu nâu đỏ, mào lại càng đỏ.
Chắc hẳn là ở nông thôn quen thói tác oai tác quái, tính khí kiêu ngạo ương ngạnh, nó đập cánh, rũ đám lông mới bị Ngôn Án sờ loạn, không hề ra vẻ ngoan hiền như lúc ở dưới nhà.
Dù sao cũng chỉ là hai đứa nhóc con, ngồi xổm xuống còn chả cao bằng nó, gà trống cũng biết nhìn người hành sự.
Ngôn Mông Mông: "Oa, Khốc Khốc, con gà trống này thật là béo."
Gương mặt mướp đắng của Ngôn Khốc Khốc cũng kinh ngạc: "Đúng vậy." Bé nghĩ nghĩ, cẩn thận giơ tay, sờ lông gà màu nâu đỏ.
Mềm mại, còn mang theo độ ấm, thật là dễ chịu.
Gà trống nghiêng cổ đi, mắt nhỏ nhìn Ngôn Khốc Khốc, sau đó nó cúi đầu, mổ mổ xuống mặt sàn trống trơn như đang tìm đồ ăn.
Ngôn Mông Mông thấy vậy, vội vàng xé mở gói bánh quy, đặt dưới đất: "Gà trống ơi, mày ăn bánh quy đi, dưới đất không có gì đâu..."
Còn chưa kịp nói xong, con gà đã phát hiện ra đồ ăn, lập tức mổ về phía bánh quy.
Nó ăn hùng hổ như cái máy, làm vụn bánh quy rơi ra đầy đất.
Ngôn Khốc Khốc cũng xé gói bánh trên tay mình, đặt sang một bên, vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ: "Mày ăn chậm thôi, vẫn còn mà."
Hai bé vây quanh nhìn gà trống mổ một lát.
Sau khi nó ăn bánh quy xong thì bắt đầu đi loanh quanh khắp phòng với hai cái chân nhỏ cứ như đang tuần tra lãnh địa.
Ngôn Khốc Khốc và Ngôn Mông Mông hết nhìn gà trống lại nhìn Ngôn Án đang nằm bò trên giường, thầm thì với nhau.
Sau đó hai bé đứng lên, đi đến mép giường, lay lay Ngôn Án.
Ngôn Án ngẩng đầu, vẻ mặt ngái ngủ: "Cho ăn no rồi sao? Để mẹ ôm nó xuống..."
Ngôn Mông Mông chớp chớp đôi mắt to cực kỳ giống Ngôn Án: "Mẹ ơi, sau này chúng con có thể nuôi con gà trống này không?"
Ngôn Khốc Khốc đứng một bên, gật gật đầu: "Mẹ ơi, con với anh muốn nuôi."
Ngôn Án tỉnh táo một chút, ngồi dậy trên giường, nhìn gà trống đang đi qua đi lại, sờ sờ phiến lá trườn ra trên đầu.
Hình như... cũng không phải không được?
Con đã lớn, cần có bạn chơi cùng, gà trống là một lựa chọn không tồi.
Lúc còn bé, ở Tu Tiên giới, cô cũng đánh nhau với đám gà trống gà mái không ít.
Ngôn Án: "Được thôi, đến lúc đó mẹ đi hỏi đạo diễn xem có thể mang về không."
Ngôn Mông Mông hưng phấn nói: "Cảm ơn mẹ!"
__________
5 giờ rạng sáng, trời còn đang tờ mờ, mọi người còn đang mơ ngủ.
Ngôn Án cũng đang ngủ, không hề đề phòng. Phiến lá cỏ đồng tiền không kiêng dè gì mọc ra từ trên tóc cô, vừa dài vừa rậm, tràn đầy khắp giường.
Hai đứa bé không quen ngủ trong hình người, nên trên giường còn có một quả chanh và một quả mướp đắng, rúc vào góc tường an tĩnh ngủ. Xung quanh đều là lá cỏ đồng tiền sinh sôi tràn lan.
Con gà trống thì ngủ trên ghế dựa cả một đêm. Thấy trong phòng hơi sáng, nó nhảy ra khỏi ghế.
Rũ rũ lông vũ, đến trước cửa sổ, rướn cổ, hát vang: "Quác — quác —— quác ———"
Lá khắp giường rung lên, sau đó nhanh chóng thu về.
Ngôn Án nhíu mày, hậm hực trở mình, khó chịu bịt kín lỗ tai.
Gà trống gáy xong một tràng, lại tiếp tục gáy một tràng: "Quác — quác —— quác ———"
Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc cũng bị đánh thức, lập tức lăn vào trong chăn, muốn dùng chăn cản tạp âm lại.
Nhưng mà căn bản là vô dụng. Gà trống ở trong phòng, tiếng kêu của nó quả thực như vang bên tai, so với chuông báo thức bình thường của Ngôn Án còn đáng sợ hơn.
Ngôn Án soạt một cái bật dậy, túm lấy cái gối, ném về phía gà trống trước cửa sổ đang tự hào với chức nghiệp gáy sáng của nó.
Gà trống vội đập cánh tránh đi, tiếng gáy cũng ngừng lại.
KO!
Ngôn Án nhắm mắt, lại ngã xuống giường.
Gà trống đi tới bên giường, nâng cái cổ dài. Mắt nhỏ nhìn bên giường còn vài phiến lá rũ xuống.
Màu xanh tươi đẹp.
Gà trống ở nông thôn ăn vụng rau cải không ít. Con gà này càng là đứa có kinh nghiệm ăn vụng thâm niên.
Nó cẩn thận tới gần, rướn cổ dài, thử mổ mổ.
Lá bị mổ cũng giống như đuôi tóc bị mổ thôi, chẳng có cảm giác gì, dù sao cũng không phải bị ngắt.
Ngôn Án hoàn toàn không biết gì, mãi cho đến khi Ngôn Mông Mông thấy một màn này, sợ hãi lay tỉnh Ngôn Án: "Mẹ ơi, mẹ, lá của mẹ kìa!"
Cô bị lay tỉnh, vẻ mặt mê mang, vô thức nhìn về hướng con trai chỉ. Liếc mắt một cái đã thấy ngay động tác của gà trống.
Phiến lá vốn hoàn mỹ, bị mổ trông như sâu ăn, lồi lõm gồ ghề.
Ngôn Án vội thu phiến lá lại, sau đó xuống giường đuổi theo gà trống tính sổ.
Gà trống lập tức chạy. Trong phòng liền hỗn loạn.
Đúng lúc này, cửa phòng Ngôn Án bị đá một cái. Giọng nói mất kiên nhẫn của Kỷ Lan từ bên ngoài truyền vào: "Ngôn Án, mới sớm ngày ra cô làm cái gì vậy hả?! Mới có 5 giờ, sao trong phòng cô lại có