Kỳ Duyên nhìn cửa thang máy đóng lại cách đó không xa, bước chân dừng một chút.
Những người khác trong phòng họp đi ra theo, thấy hắn ngừng ở cửa mãi không nhúc nhích, cũng dừng lại theo.
Lão tổng Vương Thạch của Giải trí Khang Hằng là một người đàn ông ngoại hình hết sức phổ thông, chẳng khác nào mấy chú trung niên sáng sớm hay luyện Thái cực ngoài công viên. Nhưng bên ngoài cũng không ai dám xem thường ông ấy.
Hiện tại, ông nhìn Kỳ Duyên đứng phía trước, nhấc chân đi tới, rất chú ý dừng phía sau hắn nửa bước, hỏi: "Kỳ lão sư, làm sao vậy?"
Kỳ Duyên thu hồi ánh mắt. Mũ lưỡi trai của hắn kéo xuống rất thấp, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ lộ ra một cỗ thâm ý, làm lòng người ta không khỏi rùng mình.
Hắn nhìn chỗ cô vừa đi ra, chỉ chỉ, nhàn nhạt lên tiếng: "Casting?"
Vương Thạch là đại tổng tài, cũng không chú ý những chuyện nhỏ thế này, nghe vậy, ông quét mắt nhìn mấy người đứng sau lưng.
Người phía sau vội vàng nói: "Kỳ lão sư, Vương tổng, hôm nay là tổ "Nhân gian pháo hoa vị" tuyển người mới."
Kỳ Duyên không tỏ vẻ gì, giơ tay cởi mũ lưỡi trai xuống, tùy tay sửa mái tóc đen hơi loạn.
Khuôn mặt không chút tì vết, không nhìn ra bất luận biểu tình gì, tĩnh lặng như mặt nước mà sau đó có lẽ sẽ duy trì tĩnh lặng, cũng có lẽ sẽ nháy mắt sóng trào, mãnh liệt thổi quét, hủy diệt tất thảy mọi sinh vật.
Hết thảy đều dựa theo tâm tình của hắn.
Kỳ Duyên lần nữa đội mũ lưỡi trai lên, suy nghĩ về người vợ cũ này của mình.
Ngôn Án là người thực tròn trịa.
Tuy rằng mặt cô nho nhỏ, nhìn trắng nõn, đáng yêu nhưng thật sự là hình tròn.
Mặc kệ thế nào, cũng không biết tại sao, ở trong mắt hắn, cô chính là một người rất tròn trịa. Bất luận chỗ nào cũng tròn, tròn hơn tất cả mọi thứ trên thế giới.
Kỳ Duyên luôn rất thích những thứ mượt mà, ví dụ như phiến lá của cây cỏ đồng tiền tùy ý trồng trong nhà.
Đương nhiên đây không phải là chuyện quan trọng nhất, cô còn mang theo đồ thuộc về hắn.
Kỳ Duyên cười cười, nụ cười chẳng hề có chút độ ấm: "Vậy chọn Ngôn Án đi."
Mọi người sửng sốt, nhất thời không có phản ứng.
Hắn cũng chẳng buồn giải thích, đi thẳng đến thang máy. Một câu không xa không gần truyền tới: "Để một vị trí cho tôi."
Thời kỳ Kỳ Duyên là tiểu thịt tươi, chỉ cần diễn một bộ truyền hình đã hot, sau đó liên tục chiến đấu trên các chiến trường điện ảnh.
Ba năm, ba bộ điện ảnh, bộ nào cũng càn quét phòng bán vé.
Đương nhiên trừ những thứ này còn có chuyện hầu hết mọi người không biết.
Vương Thạch lại là người biết chuyện này nhiều nhất, tuy không phải rất rõ ràng nhưng ông biết hiện tại trong tay Kỳ Duyên rốt cuộc có không ít thế lực và tài sản.
Vậy nên... Kỳ Duyên thế mà còn muốn tham gia một cái gameshow nho nhỏ đó?!
Ngôn Án lập tức quay về kết giới nhưng mà trước khi đi vào, cô đã mua ba chiếc kẹo mút ở quầy bán quà vặt ngoài ngõ, tổng cộng hết ba đồng.
Hiện tại trên người cô chỉ còn lại hơn ba trăm tệ, nhưng kẹo mút là hiện thân của sinh hoạt cuộc sống bình thường, vẫn muốn mua.
Ba chiếc kẹo mút, mỗi người một chiếc. Không giống hai bảo bảo, Ngôn Án chọn vị chanh.
Tới kết giới, Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc lại biến thành trẻ nhỏ, nhận kẹo mút trong tay Ngôn Án.
Ba người cùng bóc vỏ kẹo ra, bỏ vào thùng rác đựng rác khô.
Gần đây ở ngoài thực hành phân loại rác thải, để tiện vứt rác, Ngôn Án để trong kết giới mấy cái thùng rác, yêu cầu mọi người phải phân loại trước, như vậy đến lúc đi ra ngoài thì cũng chỉ cần vứt một ít.
Bỏ rác xong, Ngôn Mông Mông mút kẹo trong miệng, nhìn Ngôn Án, không nhịn được nãi thanh nãi khí nhỏ giọng thương lượng: "Mẹ, mẹ có thể đừng ăn vị chanh không?"
Ngôn Án chép miệng một cái: "Ây dà, không sao đâu, kẹo mút vị chanh cũng không phải dùng chanh thật để làm. Đây là tinh dầu nhân loại nghiên cứu phát minh ra thôi. Yên tâm, không phải đồng loại của con."
Ngôn Mông Mông: "Thật vậy hả mẹ?"
Ngôn Án: "Đúng vậy, mẹ chưa bao giờ lừa người."
Bạn nhỏ Ngôn Khốc Khốc bên cạnh cắn kẹo mút, yên lặng liếc mặt nhìn Ngôn Án một cái, gương mặt mướp đắng cất giấu vài phần hoài nghi khó tả.
Ngôn Mông Mông cũng ngừng lại một chút, nghĩ nghĩ rồi nói: ".... Vậy, mẹ ăn đi."
Ngôn Án cười tủm tỉm: "Thật ngoan."
Ngôn Khốc Khốc lắc đầu, chậm rì rì xoay người đi về phía lãnh địa mướp đắng của mình.
May mà không có kẹo mút vị mướp đắng.
Buổi chiều hôm sau, ánh mặt trời vừa vặn, trong kết giới, ánh sáng không bị cản trở vẫn có thể chiếu vào.
Thời tiết tháng bảy, mặt trời rất độc, nhưng qua kết giới, ánh nắng rút bớt, thoải mái như nắng chớm đông.
Ngôn Án nằm dưới hồ trong kết giới, vui vẻ thoải mái vừa tắm vừa phơi nắng.
Những phiến lá tròn, xanh mướt của cô sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Bên cạnh cô, hai đứa bé nằm phơi bụng nhỏ trên bãi cỏ bên hồ mà ngủ.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, là bầu không khí tốt để ngủ, Ngôn Án cũng tiến vào mộng đẹp.
Đúng lúc này, di động ném một bên đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc hoảng sợ, tỉnh cả ngủ.
Ngôn Khốc Khốc bò dậy nhưng đôi mắt còn chưa mở, khuôn mặt mướp đắng chứa đầy oán niệm: Hả? Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?
Ngôn Mông Mông xoa xoa đôi mắt, nhìn về hướng âm thanh truyền đến. Bé đi qua cầm điện thoại lên, nhìn số điện thoại sau đó đi đến bên hồ nước, ngồi xổm xuống, kéo kéo phiến lá cỏ đồng tiền bên bờ hồ: "Mẹ, mẹ ơi, có người gọi điện thoại."
Lúc này Ngôn Án mới tỉnh dậy, cô biến thành hình người, ngồi ở bên hồ, ngái ngủ nhận điện thoại.
"Xin chào, tôi là đạo diễn tuyển nhân sự "Nhân gian pháo hoa vị". Xin hỏi đây có phải cô Ngôn Án không?"
Ngôn Án sửng sốt một chút, sau đó lập tức tỉnh ngủ, kìm chế kích động nói: "Là tôi! Là tôi!"
"Chúc mừng cô Ngôn Án đã trở thành một trong những khách quý của tổ tiết mục chúng tôi."
"!!!" Ngôn Án vui vẻ đến nỗi liên tục bung ra một đống phiến lá cỏ đồng tiền trên đầu, rối thành một đống rậm rạp.
"Tiết mục tổng cộng quay mười hai tập, thù lao của cô Ngôn Án là một trăm vạn. Nếu cô Ngôn Án có thời gian thì có thể đến tổng bộ công ty ký hợp đồng bất cứ lúc nào. Các hạng mục công việc cụ thể chúng ta sẽ bàn kỹ lại trong lúc ký hợp đồng, cô thấy thế nào?"
Cô chạm vào lá cây trên đầu mình: "Không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ tới!"
Một trăm vạn! Đối với một người chỉ có ba trăm tệ như cô mà nói thì chính là một số tiền khổng lồ không thể nghi ngờ.
Lúc trước cô từng tra cứu qua, lương tháng một công việc bình thường là năm, sáu ngàn một tháng. Một vạn đã là rất cao rồi.
Không thể vì chồng cũ cho ba ngàn vạn mà không coi một trăm vạn ra gì, cô không phải loại cỏ đồng tiền như thế! Cô quý trọng mỗi đồng tiền, biết một đồng tiền cũng không dễ kiếm được!
Đối phương cười nói: "Được, tôi sẽ chờ ngài."
Sau khi tắt điện thoại, Ngôn Án vẫn khó nén kích động như cũ, cô túm nắm lá cây trên đỉnh đầu hai ba cái, chia ra nhét vào trong miệng hai đứa bé đang vây quanh mình: "Thanh nhiệt giải nhiệt, ăn nhiều tốt cho sức khỏe!"
Ngôn Mông Mông, Ngôn Khốc Khốc không kịp phòng bị, bị nhét đầy một miệng lá cỏ đồng tiền: "???"