Ngoài cửa sổ mưa tầm tã. Giọt mưa nối đuôi nhau tạt ngang qua cửa kính trong suốt, chảy xuống thành từng vệt nước. Trong phòng và bên ngoài cứ như tách thành hai thế giới.
Trong phòng hết sức xa hoa, Ôn Dạng ngồi trước cửa sổ, lướt từng tấm ảnh chụp trong di động.
Trưa nay, Kỳ Duyên và Ngôn Án vội vàng rời đi. Trong lòng cô sinh nghi cũng đi theo họ.
Ảnh hai người vào nhà trẻ cô không chụp được nhưng ngồi ngoài canh một lúc lâu cũng chụp được ảnh Vương Thạch đi vào, cả ảnh Kỳ Duyên và Ngôn Án đi ra từ nhà trẻ.
Còn có, chiều nay, nữ thư ký của Kỳ Duyên đích thân đến đón một bé trai.
Ôn Dạng cúi đầu, một lọn tóc hơi cong dừng trên màn hình di động.
Cô phất tóc ra, phóng lớn ảnh chụp, tỉ mỉ nghiên cứu bé trai này.
Gene là một thứ rất thần kỳ. Đứa bé còn nhỏ như vậy, ngũ quan đã có vài phần giống Kỳ Duyên. Đến cả dáng người cũng giống.
Ôn Dạng hỏi hệ thống: Sao lại thế này? Mày thật sự không biết chuyện Kỳ Duyên có vợ cũ sao? Rốt cuộc mày thì biết được cái gì?
Từ khi ngả bài với hệ thống, biết quan hệ cộng sinh của mình và hệ thống, cô nói chuyện chẳng còn kiêng nể gì nữa.
Hệ thống trầm mặc một hồi lâu, tựa như cũng không ngờ đến kết quả này.
Ôn Dạng vắt tréo chân, búng búng bộ móng mới làm xong: Hỏi mi đấy.
Hệ thống lúc này mới mở miệng: 【Thân phận đối tượng công lược đặc biệt, khó có thể nắm giữ theo trình tự.】
Ôn Dạng: Vậy hiện giờ có thể nắm được chưa? Tao phải biết chuyện giữa Kỳ Duyên và Ngôn Án, chi tiết quen nhau, chi tiết sau khi kết hôn, chi tiết việc sinh con, toàn bộ những chuyện này tao đều phải được biết. Mày là hệ thống, đây lại chỉ là một quyển sách, mày đừng có nói là một chút cốt truyện cũng không thể cung cấp đấy nhé?
Hệ thống ngưng vài giây, bắt đầu vận hành, giọng nói máy móc chẳng có bất luận cảm xúc gì: 【Tích —— đang trong quá trình rà quét. Kết quả rà quét cần có thời gian, xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.】
Ôn Dạng mất kiên nhẫn nhíu mày. Cái hệ thống rách này động tí là rà quét. Mỗi lần rà quét tốn biết bao nhiêu thời gian.
Cô nói: Ngày mai tao có suất diễn cùng Kỳ Duyên, trong lúc đó sẽ nắm tay hắn. Đến lúc đó, nhiệm vụ thành công rồi thì tao được khen thưởng cái gì?
Trong kịch bản viết rõ ràng như vậy, bất luận thế nào cô cũng chắc chắn có thể thành công.
Hệ thống: 【Tích —— đang trong quá trình rà quét. Kết quả rà quét cần có thời gian......】
Hệ thống lặp lại lời trước đó, Ôn Dạng ngắt ngang: Tao đang hỏi nhiệm vụ thành công có khen thưởng gì cơ mà!
Hệ thống vẫn chẳng hề dừng lại:【...... Xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.】
Ôn Dạng đập lên bàn trang điểm một cái. Chai lọ vại bình đổ đầy bàn.
Cô quát: "Đủ rồi!"
Trong lòng bình tĩnh lại, giọng nói của hệ thống cũng biến mất.
Ôn Dạng ổn định lại cảm xúc, tự hỏi lại vấn đề vừa rồi nhưng hệ thống vẫn chỉ lặp lại một câu nói đó. Mặc cho Ôn Dạng uy hiếp thế nào, hệ thống vẫn cứ mãi trong quá trình rà quét.
Cũng như máy tính bị lỗi, dù bạn có tức giận đến mấy, thậm chí không tiếc ném xuống đất cũng không thể khiến nó hoạt động.
Hơn nữa cái chính là hệ thống của Ôn Dạng còn chẳng có cách nào đem đi sửa chữa.
Cô thầm nghiến răng, ném đồ đầy đất cũng không có cách nào khả thi.
Bình thường, hệ thống có thể vừa rà quét vừa nói chuyện với cô nhưng hiện giờ nói chuyện cũng không được.
Hệ thống rách này sẽ không thật sự bị lỗi đấy chứ? Chẳng lẽ Kỳ Duyên và Ngôn Án trong cốt truyện từng đề cập đến thứ gì phức tạp sao?
Sau khi Ngôn Án và Trúc Trúc đồng ý cho Kỳ Duyên ở lại, chẳng chờ Ngôn Án chỉ chỗ, Kỳ Duyên đã quen cửa nẻo đi đến thư phòng sát bên phòng ngủ của Ngôn Án.
Thư phòng thông với một phòng nghỉ, đồ đạc bên trong đều có đủ, còn có quần áo nam.
Ngôn Án chưa từng bước vào thư phòng, đi vào theo Kỳ Duyên, thấy hắn tự nhiên lấy quần áo đi tắm mà trợn mắt há mồm.
???
Sao trong nhà lại có quần áo của hắn?
Kỳ Duyên quét mắt nhìn Ngôn Án một cái, thuận miệng giải thích: "Trước đây anh từng ở đây mấy hôm, để lại một ít đồ, lười mang đi nên cứ bỏ đấy."
Hắn đóng cửa tủ quần áo lại, hơi cúi người, nhìn chằm chằn Ngôn Án, khẽ nhướng mày: "Sao vậy, em ở đây bao lâu rồi mà còn không phát hiện ra sao?"
Ngôn Án lắc đầu.
Cô đúng là không phát hiện. Tuy nhân loại thích đặt chậu hoa các thứ trong thư phòng làm đồ trang trí nhưng thực vật các cô không thích cái nơi như thư phòng này.
Kỳ Duyên cong môi cười: "Mong là con không giống em."
Ba giây sau hắn mới lẩm nhẩm: "Nhưng mà Trúc Trúc hẳn là không giống em."
Nói rồi, hắn xoay người đi đến phòng tắm trong phòng nghỉ.
Ngôn Án trợn mắt, không nghĩ gì đi theo Kỳ Duyên vào phòng tắm, hơi phát giận nói: "Lời này của anh là có ý gì?"
Tuy chưa nghĩ cẩn thận nhưng chắc chắn hắn đang mát mẻ cô!
Kỳ Duyên đặt quần áo lên giá treo, đưa tay mở từng cái cúc áo sơ mi.
Năm ngón tay thon dài, móng tay cắt sửa sạch sẽ mượt mà, đẹp như tác phẩm nghệ thuật.
Ảnh chụp tay Kỳ Duyên từ khi hắn ra mắt đến giờ vẫn luôn lan truyền khắp trên mạng. Bảng xếp hạng đôi tay đẹp nhất giới giải trí lúc nào cũng có mặt Kỳ Duyên.
Ngôn Án đã từng lướt xem qua bình luận của fans hắn trên mạng, đều là gào thét chói tai tưởng tượng tay Kỳ Duyên làm những chuyện không biết xấu hổ.
Ừm sau khi kết hôn, thỉnh thoảng hắn... cũng sẽ làm chút chuyện với cô.
Hồi tưởng lại chút chuyện nằm sâu trong ký ức, mặt Ngôn Án đỏ bừng.
Kỳ Duyên chẳng hề để ý, cứ mở cúc áo. Ánh đèn phòng tắm chiếu từ trên xuống. Vẻ mặt hắn bình đạm nhưng ngũ quan vẫn kinh tâm động phách đến vậy.
Hắn hơi cúi đầu, nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng trước mặt, thưởng thức một chút mới hỏi: "Em muốn tắm cùng anh hả?"
..................
Cửa phòng tắm đột ngột bị người ta đóng sầm lại. Ngôn Án đi rồi.
Kỳ Duyên nghiêng đầu khẽ cười một tiếng, mở vòi hoa sen.
Nước thấm ướt tóc, lướt qua toàn thân.
Thần sắc trong mắt hắn cũng trầm xuống theo.
Một quyển vở mà ba loại nét chữ, ba... nhân cách sao?
Ngôn Án ở cửa phòng con hít sâu mấy hơi, vỗ vỗ mặt mình, mãi đến khi đè xuống hết những thứ rối ren trong đầu mới đẩy cửa phòng con đi vào.
Ngoài trời vẫn mưa xối xả, ba đứa bé cùng làm ổ trên giường lật xem truyện cổ tích.
Nhìn thấy Ngôn Án đi vào, Ngôn Mông Mông hỏi: "Mẹ ơi, ba đã chọn được phòng chưa?"
Ngôn Án đáp: "Chọn được rồi."
Ngôn Khốc Khốc thuận miệng hỏi: "Ba ở phòng nào thế ạ?"
Ngôn Án ngồi xuống mép giường: "Ở thư phòng."
"Hả?" Mặt xụ xị của Ngôn Khốc Khốc ngẩn ngơ, "Thư phòng có giường ngủ sao?"
Ngôn Trúc Trúc nghiêm túc trả lời: "Có, thư phòng thông với một phòng nữa, bên trong có giường, còn có nhà vệ sinh."
Ngôn Mông Mông cũng nói tiếp: "Ừm, tủ quần áo còn có quần áo, chắc là ba để lại. Ba có thể tiện lấy thay."
Ngôn Án và Ngôn Khốc Khốc vẻ mặt mờ mịt, hai mẹ con trăm miệng một lời: "Sao hai người biết?"
Ngôn Trúc Trúc và Ngôn Mông Mông nhìn nhau một cái, cùng đáp.
"Con có vào thư phòng trước đó."
"Con đi qua thư phòng."
Ngôn Án buồn bực: "Các con đến thư phòng làm gì?"
Ngôn Khốc Khốc cũng có vẻ mặt khó hiểu, gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy, tên thư phòng vừa nghe đã thấy chán rồi."
Ngôn Mông Mông giải thích: "Thư phòng đúng là rất chán, trước đó phòng nào anh cũng đến xem qua một lần, mang chậu hoa trong thư phòng xuống sân sau." Nếu không những thực vật đó sẽ đáng thương lắm.
Ngôn Trúc Trúc lời ít ý nhiều: "Con đến đọc mấy cuốn sách, tại vì sắp đi nhà trẻ nên muốn chuẩn bị một chút."
Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc: "Quào, em trai giỏi quá đi."
Ngôn Trúc Trúc hơi ngại ngùng, mặt ửng đỏ: "Nhưng mà em phát hiện sách trong thư phòng em đều đọc không hiểu." Thật sự là đọc không hiểu.
Ngôn Án vội an ủi, nói: "Không sao, các con còn nhỏ, về sau lớn như ba là có thể đọc hiểu được."
Ba đứa bé cùng gật đầu.
Ngôn Mông Mông thầm nghĩ, em Trúc Trúc học giỏi như vậy, bé cũng phải cố gắng học tập, làm một quả chanh có học thức uyên bác.
Ngôn Khốc Khốc thầm nghĩ, đọc hiểu hay đọc không hiểu có gì khác nhau sao? Đọc không hiểu thì cứ không hiểu thôi.
Ngôn Trúc Trúc thầm nghĩ, chắc là bé không cần phải đợi đến lúc lớn như ba đâu, mấy năm nữa chắc là có thể đọc hiểu rồi.
Bốn người đều không nói gì, trong phòng trở nên yên tĩnh lại.
Ngôn Án xoa đầu Ngôn Mông Mông ở gần mình nhất, nói: "Ở ngoài mưa lớn, ba ở nhà nên chúng ta hôm nay ngủ trên giường nha."
Trời mưa như vậy không thích hợp ngủ ngoài trời. Tuy rằng kết giới có thể ngăn bão nhưng dù sao tâm lý sợ hãi vẫn sẽ có.
Còn ba ụ đất trong kết giới đã có linh lực bảo vệ, không gì có thể ảnh hưởng đến chúng, cũng không thể cảm giác được thế giới bên ngoài nên không cần lo lắng.
"Vâng ạ." Ngôn Mông Mông vuốt lại cái đầu bị xoa xù lên, giọng nói non nớt đồng ý.
Bé nhìn Khốc Khốc, lại nhìn Trúc Trúc, cuối cùng nhìn về phía Ngôn Án.
Trong đôi mắt đen nhánh trong veo mang theo sự thuần khiết không nhuốm chút tạp chất.
Đôi mắt trẻ thơ là trong sạch nhất.
Vậy nên người ta có thể xuyên qua ánh mắt chúng, thấy cảm xúc của chúng.
Ví dụ như bây giờ đây, Ngôn Mông Mông giấu tâm sự nhỏ trong lòng, hơn nữa bé cũng không biết mình có nên nói ra không.
Ánh mắt bé nhìn đến mức trong lòng Ngôn Án nổi lên nghi hoặc, cô hỏi: "Mông Mông, sao vậy? Con có chuyện gì muốn nói với mẹ à?"
Ngôn Mông Mông muốn nói lại thôi, mãi vẫn chưa hé răng.
Ngôn Án hỏi dò: "Là chuyện hôm nay ở nhà trẻ sao?"
Ngày đầu tiên chanh và mướp đắng đi cùng Trúc Trúc đến nhà trẻ đã xảy ra sự cố, Ngôn Án cảm thấy hẳn là có liên quan đến việc này.
Cô nói: "Có phải con sợ không? Nếu sợ hay là mai đừng đi cùng Trúc Trúc——"
"Không phải đâu, mẹ." Ngôn Mông Mông mở to đôi mắt, vội phản bác, "Mẹ ơi, là con muốn đi nhà trẻ, con thích nhà trẻ."
Ngôn Án sửng sốt.
Ngôn Mông Mông nắm ngón tay nhỏ của mình: "Mẹ ạ, cô giáo ở trường kể rất nhiều chuyện cổ tích. Còn có lớp mỹ thuật dạy vẽ tranh. Có nhiều bạn học nữa. Mẹ đừng thấy mỗi Kỳ Kỳ hư, các bạn khác cũng rất ngoan. Bạn ngồi sau Trúc Trúc còn tặng đồ ăn cho em."
Ngôn Trúc Trúc bên cạnh gật gật đầu.
Ngôn Khốc Khốc cũng gật thật mạnh mấy cái. Bạn kia tặng Trúc Trúc hai cái kẹo. Trúc Trúc đều để lại cho bé và anh cả. Cực ngọt luôn.
Ngôn Án nhìn ba đứa bé trước mặt, cắn môi, nhíu mày lại.
Trên đầu tràn ra một bụi cỏ đồng tiền. Cô nắm cái lá, lẩm bẩm: "Ra là vậy——"
Cô chưa từng đến trường học của nhân loại, thật tình không biết nhà trẻ là thế nào. Nghe Mông Mông vừa nói có vẻ thật sự rất thú vị thì phải.
Bên cạnh, Ngôn Mông Mông và hai em trao đổi ánh mắt.
Trong lúc cha mẹ chưa về, ba anh em bé đã thảo luận chuyện về ba rồi, cũng đã tìm được sự nhất trí, quyết định để anh cả Ngôn Mông Mông đề xuất với mẹ.
Ngôn Trúc Trúc nhỏ giọng nói: "Không sao đâu anh, anh cứ nói đi."
Ngôn Khốc Khốc cũng nhỏ giọng: "Anh ơi cố lên."
Vậy nên Ngôn Mông Mông quay đầu, nắm chặt nắm tay nhỏ, gọi: "Mẹ ơi."
Phiến lá cỏ đồng tiền trên đầu Ngôn Án lắc lư: "Hửm?"
Khuôn mặt nhỏ của Ngôn Mông Mông nghiêm túc: "Mẹ, hôm nay bọn con cảm thấy ba khá tốt."
Hai em trai phía sau cũng gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý.
Ngôn Án: "......"
Không phải hôm trước ở công viên giải trí về vẫn là bảy cái đánh giá kém sao?
Nhưng mà hôm nay Kỳ Duyên thật sự rất được.
Không, là trước giờ Kỳ Duyên đối với cô đều không tệ lắm.
Lúc cô vừa tới thế giới này, rối rắm kiểu gì đưa ra đề nghị song tu với hắn, hắn mười phần thiện giải nhân ý kết hôn với cô.
Lý do là bà ngoại, thân nhân duy nhất của hắn đang lâm trọng bệnh trong bệnh viện, sắp ra đi. Cụ không yên lòng, sợ Kỳ Duyên nửa đời sau cô quạnh, muốn thấy hắn kết hôn mới an tâm nhắm mắt xuôi tay.
Kỳ Duyên vì để người thân duy nhất an lòng nhắm mắt liền nảy ra cái ý tưởng này. Dù sao ở trong mắt Kỳ Duyên, kết hôn hay ly hôn cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, hắn cũng chẳng mấy để tâm.
Bà ngoại lo lắng, Ngôn Án thích hợp, vậy kết.
Sau này bà ngoại mất, công ty yêu cầu ly hôn, vậy ly.
Bởi vì không để ý như vậy nên chẳng cảm thấy gì.
Nhưng Ngôn Án lúc ấy đang hoa tâm nở rộ, cái gì gọi là "Núi trùng khe điệp ngờ vô lối, âm u hoa liễu lại một thôn*"? Chính là đây!
(*Trích 2 câu thơ trong bài Du Sơn Tây thôn của Lục Du: "Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn") Vậy nên chẳng hề do dự, hai người trực tiếp nhận giấy chứng hôn. Sau đó thì cứ thuận lý thành chương ở bên nhau.
Sau khi kết hôn, Ngôn Án trải qua hàng loạt nỗ lực của bản thân, trải qua eo đau, lưng mỏi, chân rút gân, đạt được ý nguyện mang thai các bảo bảo.
Đang lúc bế tắc làm sao đưa ra lời chia tay hữu hảo thì hắn lại rất hợp thời đề nghị ly hôn trước. Lại còn chủ động cho phí bồi thường hẳn ba ngàn vạn!
Đây là cuộc hôn nhân hoàn mỹ nhường nào! Nếu Ngôn Án là nhân loại, cô đúng thật sẽ nguyện ở lại bên Kỳ Duyên.
Nhưng bất đắc dĩ, giống loài bất đồng, ở chung một thời gian ngắn còn được chứ lâu dài thì miễn đi.
Dù thường ngày đã rất cẩn thận để không bị phát hiện nhưng thử mấy năm trôi qua, chờ đến lúc Kỳ Duyên phát hiện tóc mình đã bạc trắng, nếp nhăn ngày càng nhiều mà dung mạo Ngôn Án vẫn không thay đổi thì có phải rơi vào đường cùng rồi không?
Thế nên Ngôn Án thật sự không muốn
để Kỳ Duyên biết đến sự tồn tại của mấy đứa nhỏ lắm.
Biết càng nhiều thì càng nguy hiểm.
Nói dễ nghe thì cô và bọn nhỏ là tinh linh thực vật, nói khó nghe thì chính là yêu tinh.
Không phải tộc mình, tất phải tru. Đây là tư tưởng mà các trưởng lão trong tộc truyền thụ cho Ngôn Án từ nhỏ đến lớn.
Ngôn Mông Mông ngừng một chút, lấy đủ dũng khí mới nói tiếp: "Cho nên, mẹ, con và Khốc Khốc có thể giống như Trúc Trúc không? Bọn con không nói với ba chuyện mình không phải người, chỉ để ba biết chúng con thôi. Như thế con và Khốc Khốc cũng có thể cùng Trúc Trúc đi nhà trẻ, đi chơi công viên giải trí. Về sau nếu ở trường có người bắt nạt thì chúng con có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Cỏ đồng tiền trên đầu Ngôn Án càng tràn ra nhiều hơn, dài hơn, càng lúc càng dài.
Cô nhìn Mông Mông vẻ mặt chờ mong ở trước mặt mình, lại nhìn Khốc Khốc và Trúc Trúc cũng đang chờ mong giống vậy, sầu không biết làm sao cho phải.
Mấy ngày nay, trong lòng Ngôn Án cũng có chút cảm giác được.
Hiện tại thật sự đối với hai đứa Mông Mông và Khốc Khốc là không công bằng.
Nhưng mà chuyện này cũng không dễ xử lý.
Cỏ đồng tiền tràn xuống đất. Gà trống dưới giường chạy đến, tò mò rướn cổ mổ phiến lá cỏ đồng tiền.
Ngôn Án liền thu cỏ về.
Ngôn Mông Mông nhìn lá của mẹ, ngập ngừng, ngoan ngoãn sửa miệng: "Mẹ à, không sao đâu ạ. Mẹ không đồng ý cũng được. Con và Khốc Khốc vẫn có thể dùng bản thể để Trúc Trúc mang đến trường. Mẹ đừng cảm thấy khó xử."
Tuy Ngôn Khốc Khốc cũng rất muốn quang minh chính đại ăn món tráng miệng sau bữa trưa ở nhà trẻ nhưng thật ra về nhà ăn cũng được mà.
Ăn ở đâu mà chẳng ngọt, cũng chẳng có gì to tát, vậy nên bé cũng nói: "Vâng ạ, mẹ đừng khó xử."
Ngôn Trúc Trúc nghiêm túc tự hỏi một chút: "Các bạn ở nhà trẻ cũng rất ngoan, về sau các anh cũng sẽ không gặp phải chuyện như hôm nay nữa đâu."
Thế nên, không để ba biết các anh cũng không sao cả.
Nghe bọn nhỏ nói vậy, trong lòng Ngôn Án càng khó chịu hơn.
Một người làm mẹ như cô, không thể thoả mãn nguyện vọng của con, còn để các bé phải thông cảm cho mình.
Ngôn Án nắm lấy nắm tay mình, ngắt vài chiếc lá đồng tiền.
Ngắt một lá cũng là ngắt. Ngắt hai lá cũng là ngắt. Ngắt ba lá cũng là ngắt.
Biết một đứa cũng là biết. Biết ba đứa cũng là biết.
Hình như... cũng chẳng có gì khác biệt nhỉ?
Trong đầu Ngôn Án rối như tơ vò.
Cô thật sự không thể xử lý được tình huống trước mắt. Nhưng mà đôi mắt trong veo của Mông Mông làm cô khó chịu quá. Cô khẽ cắn môi, ra quyết định: "Không đâu, mẹ không khó xử! Mẹ chỉ đang suy nghĩ xem nên nói với ba thế nào thôi."
Mắt Ngôn Mông Mông sáng lên: "Thật ạ?"
Ngôn Án tiếp tục gắng gượng, cười nói: "Thật mà."
Mặt mướp đắng của Ngôn Khốc Khốc cũng cười: "Tốt quá rồi. Về sau con cũng có thể ăn bánh ngọt sau giờ ngủ trưa, không cần phải ăn vụng trong nhà vệ sinh nữa!"
Ngôn Mông Mông cười cong cả hai mắt: "Anh cũng có thể học vẽ tranh!"
Trong lòng Ngôn Trúc Trúc cũng rất vui vẻ, quả sơn trúc cũng ngọt thêm.
Ngôn Án nhìn ba gương mặt cười tươi rói, cảm thấy quyết định của mình hẳn là không sai. Rối rắm trong lòng vừa rồi cũng bay biến.
Cứ như vậy trước đi, giải quyết chuyện ba đứa bé đã. Còn chuyện sau này, sau này nói tiếp...
Cô đứng dậy khỏi giường, hít mấy hơi sâu, khí phách hiên ngang, nói: "Bây giờ mẹ đi tìm ba nói chuyện. Các con ở trong phòng chờ tin nhé!"
Ngôn Mông Mông nắm nắm tay: "Mẹ yêu cố lên!"
Ngôn Khốc Khốc ôm quyển truyện cổ tích: "Mẹ yêu cố lên!"
Ngôn Trúc Trúc gật gật đầu: "Mẹ cố lên."
Gà trống: "Quác quác quác ——"
Ngôn Án sửa lại trang phục hơi nhăn, xoay người mở cửa.
Chỉ là, tay vừa chạm vào nắm cửa, cô lại quay về.
Ba đứa bé chớp mắt nhìn cô,
Ngôn Án nuốt nước miếng một cái, nói: "À thì, Trúc Trúc, mẹ mang một ít sơn trúc qua đó. Như vậy khả năng ba sẽ dễ nói chuyện hơn một chút."
Ngôn Trúc Trúc tất nhiên không có ý kiến gì: "Bao nhiêu ạ?"
Ngôn Án: "Tùy ý." Chẳng qua lúc cầm theo ít đồ, trong lòng có thêm chút tự tin thôi.
Ngôn Mông Mông nói: "Sáu quả đi, hôm nay cô giáo nói lục lục đại thuận là lời chúc phúc rất tốt."
Vậy nên tặng ba sáu quả sơn trúc, mong rằng từ nay về sau ba sẽ lục lục đại thuận!
Trên đầu Ngôn Trúc Trúc mọc ra hết quả này đến quả khác. Sau đó bé hái được sáu quả, để Ngôn Án cầm đến thư phòng.
Mười phút trước, Kỳ Duyên mới ra khỏi phòng tắm.
Hắn thắt dây lưng áo ngủ, lấy máy tính xách tay ra, đi đến trước bàn.
Kỳ Duyên vừa mở máy tính vừa gọi điện thoại cho trợ lý Dương Thân.
Lốp xe chẳng có vấn đề gì, Dương Thân đã lái xe về.
Kỳ Duyên nói vài chuyện công việc, hỏi chút chuyện nhà họ Vương, đào mấy cái hố cho Vương thị, xác nhận lại lịch trình của bác sĩ tâm lý, hẹn ngày kiểm tra sức khoẻ.
Vốn định cúp điện thoại, hắn đột nhiên nhớ tới Ôn Dạng.
Kỳ Duyên vẫn luôn không ưa Ôn Dạng. Một loại khó ưa đến từ bản năng. Lúc gặp trong gameshow, hắn đã muốn người này hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình.
Nhưng kỳ quái là khi Ôn Dạng không xuất hiện trước mặt thì hắn sẽ hoàn toàn quên đi người này.
Hắn chỉ cho rằng đối phương là ruồi bọ, không đáng nhớ, nên cũng chẳng hơi đâu đi để tâm.
Giờ nhớ ra, hắn thuận miệng hỏi: "Có phải ngày mai tôi có cảnh phối diễn với nữ ba không?"
Dương Thân mau chóng trả lời: "Đúng vậy."
Kỳ Duyên nhíu mày: "Ôn Dạng là nghệ sĩ công ty nào?"
Dương Thân: "Linh Vận."
"À, Linh Vận." Hắn không chút cảm tình lặp lại, "Cậu bảo Vương Thạch liên hệ với lão tổng bên Linh Vận, bảo họ thu Ôn Dạng về công ty đóng băng rồi đưa một nghệ sĩ khác vào đoàn đi. Đổi lại, hạng mục Linh Vận đề xuất trước đó, Khang Hằng chúng ta đồng ý hợp tác."
Dương Thân sửng sốt một chút: "Vậy đạo diễn Lục thì sao?"
"Đạo diễn Lục thì để Linh Vận tự thoả thuận với ông ta, không liên quan gì đến chúng ta hết." Kỳ Duyên lạnh lùng nói.
Hạng mục Linh Vận muốn, đổi lại khiến Ôn Dạng rời khỏi đoàn phim vậy thôi. Còn nảy sinh ra bất luận tranh cãi gì đều là chuyện của quản lý và đoàn đội của Ôn Dạng với Lục Đông Dương. Liên quan gì đến hắn?
Dương Thân làm việc bên cạnh Kỳ Duyên đã gần ba năm, thoáng nghĩ rồi cũng hiểu ý: "Đúng vậy."
Kỳ Duyên cúp máy, vừa mở email chưa đầy một phút thì cửa thư phòng bật mở.
Tay cầm chuột ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua, hầu như không chút bất ngờ khi thấy Ngôn Án.
Giống như ba năm trước, vẫn chẳng có thói quen gõ cửa.
Tay Ngôn Án ôm sáu quả sơn trúc, đẩy cửa đi vào, dùng chân đá nó đóng lại.
Cô nhìn Kỳ Duyên ngồi trước bàn làm việc, toét miệng cười thật tươi, chạy từng bước nhỏ đến, đặt hết sơn trúc trong tay lên bàn: "Sơn trúc ngọt lắm, anh ăn thử đi."
Kỳ Duyên thoáng nhìn qua, sau đó lại nhìn Ngôn Án tươi cười đầy mặt.
Sau ba năm, từ lúc gặp lại đến giờ, Ngôn Án còn chưa từng đối mặt hắn như vậy.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Kỳ Duyên khoanh tay trước ngực, dựa người ra sau ghế: "Chuyện gì?"
Ngôn Án chống tay trước bàn, nghe vậy đứng thẳng dậy, lặng lẽ vòng qua bàn, đi đến bên cạnh Kỳ Duyên, dựa người vào bàn, mặt đối mặt, chân hơi run.
Tim cô đập dồn dập, trên mặt cố tỏ ra bình tĩnh, tuỳ ý quét mắt nhìn màn hình máy tính của hắn, hỏi: "Khuya như vậy mà anh còn bận à?"
Kỳ Duyên: "...... Ừm."
Cảnh tượng này quen thuộc khủng khiếp. Câu hỏi cũng chẳng khác. Sau khi kết hôn đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi.
Dựa theo motif năm đó thì Ngôn Án sẽ vừa nói chuyện, vừa càng lúc càng tiến lại gần, cuối cùng sáp lên người hắn.
Ngôn Trúc Trúc đến thế giới này như thế nào? Chính là bằng cách này đây.
Nhưng vì sao đêm nay cô như vậy, Kỳ Duyên cũng không chắc lắm.
Hắn đơn giản chờ Ngôn Án mở miệng, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Ngôn Án mím môi, đón lấy tầm mắt hắn. Không biết vì sao, có lẽ là căng thẳng quá nên nói chuyện cũng khó.
Hai người đều chẳng nói gì. Trong phòng lặng như tờ. Yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Nếu mà thi xem ai là người trầm mặc lâu nhất, Kỳ Duyên trước nay luôn là người thắng, bất luận là thi với ai.
Vài phút sau, Ngôn Án nuốt nước miếng một cái, thanh tuyến hơi run rẩy nói: "À thì ——"
Kỳ Duyên bất động như núi: "Hửm?"
Ngôn Án hít một hơi sâu, tiếp tục nói: "Trúc Trúc nó, ừm, hình như rất thích nhà trẻ."
Kỳ Duyên không tỏ ý kiến: "Nhà trẻ nhiều trẻ con, đa số trẻ con đều thích chơi với bạn cùng lứa. Trúc Trúc tất nhiên cũng không ngoại lệ. Con cần phải có bạn bè của mình."
Ngôn Án ý cười cũng lộ ra căng thẳng: "Phải, phải ha."
Tay cô chống trên mặt bàn gỗ gụ đỏ, lòng bàn tay vô thức chuyển động.
Câu trả lời của hắn không khác những gì cô nghĩ mấy.
Vậy nên cô tiếp lời: "Vừa rồi tôi nghe Trúc Trúc nói, có một bạn học ngồi sau con, trong nhà bạn có em gái."
Lời này vừa ra, chân mày Kỳ Duyên khẽ động.
Quang mang trong mắt hắn hơi loé, đánh giá sắc mặt Ngôn Án, như suy tư gì đó: "Vậy nên?"
Ngôn Án cẩn thận trải đường sẵn: "Anh cảm thấy——"
Ngừng một chút, tiếng nói chuyện của cô hơi nhỏ, nhưng ở trong thư phòng yên tĩnh vẫn nghe được rõ ràng: "Nếu Trúc Trúc có anh chị em thì sao?"
Ánh mắt Kỳ Duyên ngưng tụ.
Hắn ngước nhìn cô đang dựa vào trước bàn, ngồi thẳng người lên rồi chậm rãi đứng dậy.
Góc nhìn đang từ trên xuống biến thành từ dưới lên. Ngôn Án cảm thấy không khí quanh mình chợt loãng ra.
Cô hơi khó thở.
Kỳ Duyên bước một bước đã đến trước người Ngôn Án. Hắn cúi đầu, môi vừa vặn ngang với giữa trán cô.
Sau lưng là bàn, Ngôn Án không thể lùi lại nên vô thức cúi đầu. Vậy mà lọt vào tầm mắt lại là áo ngủ tơ lụa màu xanh nhạt của hắn.
Giọng Kỳ Duyên lúc này phảng phất nhe chứa từ tính: "Hửm? Vậy nên em định cho Trúc Trúc thêm em trai hay em gái?"
Ngôn Án căng thẳng, không nén được tiếng thở dốc, giọng nói có chút mơ hồ: "Gần, gần như vậy..."
Đầu hắn càng cúi thấp, môi từ giữa trán dời đến sườn tai cô, hương sữa tắm mát lạnh dễ chịu trên người: "Em còn muốn sinh?"
Ngôn Án hơi sửng sốt, giây tiếp theo liền nghe thấy hắn nói tiếp: "Cũng không phải không được......"
???
!!!
Lúc này Ngôn Án mới hoàn toàn phản ứng lại rốt cuộc Kỳ Duyên có ý gì!
Cô sợ tới mức lùi sang bên cạnh, tay quét tới con chuột, cũng đẩy máy tính sang một khoảng.
Dây sạc máy tính loanh quanh lòng vòng, chân cô cũng bị vướng một chút.
Thư phòng hỗn loạn.
Chân tay cô luống cuống gỡ dây sạc, nhìn cũng không dám nhìn Kỳ Duyên, nghẹn đến mức cả khuôn mặt lúc hồng lúc trắng, giọng nói vang như hồng* chuông: "Tôi không có muốn sinh."
(*洪
/hóng/hồng: lớn, giống như hồng trong hồng thuỷ, hồng phúc, "giọng vang như hồng chuông" là một thành ngữ bắt nguồn từ tác phẩm "Đông Chu liệt quốc" miêu tả Từ Hi thái hậu) Rống xong liền chạy.
Cả đời này, một thai tới năm, sáu, bảy, tám, chín, quá nhiều, cô nuôi không nổi đâu!
Tác giả có lời muốn nói: Sinh thêm lần nữa, nếu cũng được sáu đứa thì thật sự thành lục lục đại thuận rồi