(*hoắc hương là một loại thảo dược có tên đầy đủ là Quảng hoắc hương, với nhiều công dụng như: giảm nhiệt độ mùa hè, làm sạch không khí và chữa trị bệnh cảm. Hoắc hương chính khí / 藿香正气 là tên một loại thuốc của Trung Quốc chuyên trị cảm hè, Việt Nam cũng có)
Lúc đoàn người Kỳ Duyên lên xe, Ngôn Án vẫn tận tâm tận lực giả làm người bị cảm nắng như cũ.
Cô dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương.
Vừa nghe thấy động tĩnh, đôi mắt nhắm nghiền khẽ khàng hé mở một chút, lén nhìn tình huống trước mắt
Xe buýt nhỏ không có nhiều chỗ lắm, trừ sáu vị khách mời bọn họ, các nhiếp ảnh gia và nhân viên công tác cũng sẽ lên, cho nên họ chỉ có bốn hàng, tám chỗ ngồi.
Ngôn Án đã chiếm một trong số đó.
Địa vị của Kỳ Duyên trong giới giải trí rất cao, ba người khác đi theo sau hắn, chờ hắn vào chỗ trước.
Nhiếp ảnh gia thì ở phía sau nữa, cho nên tình huống hiện tại giống như một đống người trên xe đều đang nhìn Ngôn Án giả bệnh.
Ngôn Án cảm tháy áp lực nhân lên gấp bội, nhanh chóng nhắm mắt lại, không dám nhìn lén, còn lặng lẽ nghiêng đầu.
Tầm mắt một người có lẽ không cảm nhận được nhưng một đống người đều đang nhìn mình thì hiển nhiên có thể cảm nhận được nhiệt lượng ẩn chứa trong đó, thậm chí có thể bất phân cao thấp với mặt trời ngày hôm nay.
Điều này đến cả hai bạn nhỏ Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc cũng cảm giác được.
Bởi vì đang ngồi nên không ai phát hiện ra hai cái túi nhỏ của Ngôn Án đang rất run rẩy.
Ngôn Mông Mông: Có chuyện gì mà đáng sợ như vậy?
Ngôn Khốc Khốc: Ơ? Chuyện gì vậy? Vì sao mọi người đều đang nhìn mình?
Nhưng nhớ tới ngàn dặn vạn dò của Ngôn Án trước đó, bóng ma lát chanh pha nước, mướp đắng xào cay, hai bé vẫn không dám nháo ra động tĩnh lớn gì.
Kỳ Duyên tùy ý liếc mắt quét qua Ngôn Án một cái, ánh mắt sâu hút. Hắn cởi mũ xuống, sửa mái tóc hơi rối, cũng không đội lại, lập tức xách hành lý ngồi xuống bên cạnh cô.
Ngôn Án:!!!
Cô lại hướng đầu về phía ngoài cửa sổ thêm chút nữa, cảm thấy có người ngồi bên cạnh, thậm chí còn muốn nhảy luôn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng ba mươi vạn đã vào túi mình, làm sao có thể trả về chứ? Không thể!
Cho nên cô chỉ đành ngồi như khúc củi khô.
Cô còn sợ rằng giây tiếp theo Kỳ Duyên sẽ nói lời chào hỏi với cô, nói "Đã lâu không gặp, vợ cũ của tôi, em có khỏe không?"
Nếu vậy, cô thật sự sẽ chết đó!
Đại quân fans của Kỳ Duyên chẳng khác nào châu chấu vượt biên, một khi cô bị phát hiện là vợ cũ của hắn, hơn nữa còn sinh cho hắn sáu hạt giống...
Cây cỏ đồng tiền cô e là sẽ bị ăn sạch sẽ!
Mà người vốn định đợi sau khi Kỳ Duyên ngồi xuống sẽ ngồi cùng với hắn, Ôn Dạng, sắc mặt xám xịt, nhưng cô lập tức khôi phục lại như thường, ngồi xuống dãy ghế trống gần Kỳ Duyên nhất.
Kỷ Lan không kiên nhẫn, thấy vậy đẩy kính râm, đặt mông ngồi xuống dãy ghế bên cạnh, bắt chéo chân.
Giang Thiên ngồi xuống dãy ghế trống còn lại.
Tình huống hiện tại là bốn hàng ghế đều có người, trong đó chỉ có Kỳ Duyên và Ngôn Án ngồi cùng nhau.
Còn Lương Bạch Vũ, không rõ tung tích.
Đạo diễn mồ hôi đầy đầu cúp điện thoại, đi lên xe nói với mọi người: "Bạch Vũ sắp tới rồi, mọi người cùng chờ thêm chút nữa nhé?"
Ngôn Án rất muốn nói với đạo diễn: "Làm sao có thể chứ? Lúc tôi vừa đến đã hỏi cậu ta, cậu ấy cũng nói sẽ đến ngay lập tức. Đạo diễn e rằng không biết, Lương Bạch Vũ nói lập tức đến nghĩa là cậu ta còn chưa đi đâu! Cho nên đạo diễn ơi, chúng ta đi thôi!"
"Chúng ta đi thôi."
Ngay giữa lúc mọi người không ai nói gì, một giọng nói vang lên, nhàn nhạt, phảng phất tựa như nước, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo khó tả.
Bàn tay đang xoa huyệt thái dương của Ngôn Án lập tức che miệng lại, sau đó mới ý thức được giọng nói này là của vị chồng cũ nọ.
Phù, không phải cô nói.
Nhưng mà hành động che miệng của cô có chút lớn, Kỳ Duyên, đạo diễn và những người khác đều nhìn về phía cô.
Ngôn Án đang che miệng chỉ đành căng da đầu lấp liếm: "..... Tôi tôi tôi tôi tôi hơi buồn nôn, có lẽ là bị cảm nắng......"
Đạo diễn và nhân viên công tác nghi ngờ nhìn cô, rõ ràng vừa nãy còn khỏe mà.
Nhưng dù sao cũng sợ cô xảy ra chuyện, đạo diễn cũng định cho người đi tìm nhân viên y tế.
Kỳ Duyên quét mắt, nhàn nhạt nói: "Trên xe không phải có hòm thuốc sao? Uống hoắc hương chính khí là được."
Vừa nghe lời này, nhân viên công tác khôn khéo lập tức cầm một hộp hoắc hương chính khí chưa mở từ trong hòm thuốc đến đây.
Kỳ Duyên nhận lấy, chậm chạp mở niêm phong bên ngoài hộp nhựa, lấy ra một ống trong đó ra, sau đó đưa tới trước mặt Ngôn Án: "Uống đi."
Ống kính dừng lại ở hình ảnh bàn tay đẹp như tuyệt tác nghệ thuật, trên đó còn có một ống hoắc hương chính khí.
【Huhuhuhu nam thần của mị ấm áp quá đi, đối xử tốt với tiểu tỷ tỷ người mới quá.】
【Nhưng mà hoắc hương chính khí khó uống thật luôn ấy.】
【Bàn tay này!!! A a a cho em hoắc hương chính khí đó đi! Em uống! Là độc em cũng uống!】
Nhưng mà, Ngôn Án nhìn ống thuốc đáng sợ kia, vẻ mặt lại hoảng sợ.
Cô vội vàng liên tục xua tay, lắp bắp nói: ".........Không không không không không cần!"
Một màn này khiến cô bất giác nhớ tới ba năm trước, khi còn chưa kết hôn với Kỳ Duyên.
Khi ấy, cô mới vừa xuyên đến thế giới này chưa được bao lâu, không tiền cũng không có linh lực, đi theo sau hắn cả một đoạn đường, bị mặt trời thiêu đến hấp hối, suýt thì bị phơi thành cỏ đồng tiền khô.
Lúc cô ý thức mơ hồ, Kỳ Duyên kéo cô vào nhà mình, sau đó mở hòm thuốc tìm kiếm, tìm được loại mặt hàng này, trực tiếp đổ vào miệng cô.
Sống hai trăm năm, lần đầu tiên Ngôn Án biết trên đời còn có thứ đáng sợ thế này!
Lúc đó cô cảm thấy